Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

282. Ái lực âm dương kỳ lạ!


‘Tôi đem tất cả vàng mười
Đặt lên canh bạc cuộc đời và ... thua!’
Tôi đem tất cả ngọt ngào
Cụng môi nhè nhẹ thế là tôi hơn!
Nợ gì lại nợ người dưng
Nợ thương, nợ nhớ, nợ từng nụ thơm
Nợ ai hay dỗi hay hờn
Nợ hương nhè nhẹ, mơn mơn gọi tình
(Nợ người dưng-NGLB)

1. Trong các thiên tình sử VN, các chuyện như vua Lý Thánh Tôn yêu nàng hái dâu Ỷ Lan, hoàng đế Nguyễn Huệ yêu Ngọc Hân công chúa mới 16 tuổi còn ngây thơ hoang dại, đại thần Nguyễn Trãi yêu cô gái nghèo bán chiếu Nguyễn Thị Lộ, danh tướng Nguyễn Công Trứ yêu cô hát ả đào 18 tuổi, chàng nhà nghèo Trương Chi ôm mối tình si với nàng tiểu thư đài các Mỵ Nương… thì đã lạ rồi, nhưng một số chuyện dưới đây càng lạ hơn.
Mai vàng chuẩn bị đón xuân
Cành đào trước gió hân hân vẫy chào
Lê đồi nở nụ lao xao
Mắt hồ thu sáng, sa vào ngất ngây
Em đâu xa vắng tháng ngày
Lan buồn im lặng, nắng say cuối chiều
Nhạc tình lên tiếng phiêu diêu
Ai ngồi một bóng, lòng tê tái lòng
(Em đâu?-NGLB)

2. Hôm nay, vô tình LB đọc được một chuyện rất kỳ lạ, xin trích nguyên văn:
‘Liệu tình yêu có thể nảy sinh giữa một người đàn ông vô gia cư với một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, con nhà giàu? Cặp đôi Trung Quốc dưới đây có thể chứng minh rằng tình yêu không có rào cản nào.
Một đoạn video về một nam giới vô gia cư và một cô gái trẻ trung, quyến rũ và giàu có đã thu hút sự chú ý của cư dân Trung Quốc suốt thời gian qua. Trong đoạn phim, người đàn ông vô gia cư và cô gái trẻ cầm tay nhau, ôm rất chặt và hôn trên đường phố Xuzhou ở Giang Tô, Trung Quốc. Trong khi cô gái nhìn có vẻ bực mình với người đứng sau máy quay thì cô vẫn không hề ngại ngùng khi thể hiện tình cảm với người đàn ông.
Theo các cư dân mạng, sau đó, cô gái đã được cảnh sát hỏi thăm do những người qua đường lo ngại cho sự an toàn của cô. Bất chấp việc nói với cảnh sát đó là chồng mình, cô gái không thể nói tên, tuổi, nơi ở của người đàn ông trên. Cho tới giờ, tên tuổi của những người trong cuộc vẫn chưa rõ và tuyên bố người đàn ông vô gia cư kia là chồng của cô gái nhà giàu trên không biết có đúng không’ (trích blog 'Đại dương bình yên').
Em về bến cũ chiều nay
Ai hay ai biết, có ai đợi chờ
Em về bến cũ chiều mơ
Ai ngơ ai ngẩn, ai thơ lạc vần
Làm sao, em rất phân vân!
Làm sao, em vẫn bần thần chả đi
Làm sao, nghe tiếng thầm thì
Làm sao, mi chạm bờ mi vỗ về
(Em về bến cũ-NGLB)

3. Cách đây lâu lắm, LB có đọc một câu truyện về một nữ bá tước xinh đẹp. Nàng không có 'chồng', rất nhiều chàng 'Đông Gioăng' đẹp trai đến tán tỉnh nhưng nàng không 'ngã'. Một cơ quan tình báo Mỹ đã cử một chàng thám tử hào hoa phong nhã nhất và đẹp trai nhất đến tán tỉnh nàng nhưng không ăn thua. Cuối cùng họ điều tra ra được là nàng yêu say đắm một.... lão già làm vườn xấu xí và gù lưng!
Và cũng cách đây lâu lắm, ở Lai Châu, LB có quen một nàng tốt nghiệp Trung cấp sư phạm thuộc loại giỏi. Nàng văn hay chữ tốt nhưng mồm lúc nào cũng nói liên thiên bất tận, không chịu giúp đỡ bất cứ ai, không bao giờ chịu chi dù chỉ là một ngàn cho người khác, chỉ biết nằm chơi hay đi chơi chứ chả làm bất cứ cái gì… mà nhan sắc hiện nay tàn tạ và không có gì đáng nói!
Nàng đã trải qua nhiều mối tình mà mối tình cuối cùng của nàng là với một chàng trai nghèo đói, đen đúa, nhút nhát, rất ít nói, hình như chàng không biết đọc biết viết và hầu như không biết làm cái gì cả (trừ việc khuân vác)... và chàng chỉ biết hoàn toàn tuân theo lệnh nàng. Hai người lại sinh ra cả đống con và họ không thể nào... nuôi nỗi.
Có thể nói nàng và chàng không hề làm ra tiền, thậm chí là một ngàn, tiền mà họ có được là do hai người tích cực đi ‘quyên góp!’, nhưng họ hoàn toàn không biết đau khổ là cái gì!… Có nhiều lần, trao đổi với một blogger ở quán cà phê, chúng mình cứ ngạc nhiên không thể nào giải thích nỗi, cuối cùng chúng mình đành botay.com và đau lòng kết luận: ‘Tuy vậy, hai người đó vẫn hạnh phúc hơn chúng ta’! 
(chàng hoàn toàn tuân theo lệnh nàng)
Quá khứ rồi sẽ qua
Tương lai mờ mịt xa
Tình yêu đang còn đó
Mộ địa đã đón chào!
(Mộ địa-NGLB)

4. Tình yêu không có phân biệt đẳng cấp: thường là đúng, chuyện người giàu yêu người nghèo: khá bình thường, chúng ta đã biết rồi, không bình luận. Ví dụ, thoạt nghe chuyện một ‘cụ’ 73 tuổi yêu một thiên thần bé nhỏ 18 tuổi, có lẽ chúng ta phải ngạc nhiên, nhưng xét cho cùng vẫn là bình thường so với các câu chuyện kỳ lạ đã kể ra ở đây.
Nhưng yêu một người mà không được cái gì cả (chỉ có nàng hay chàng mới biết được cái gì), ví dụ như nếu có một cô nàng thông minh, xinh đẹp và giàu có lại đi yêu một người đàn ông ngớ ngẩn, già nua, xấu xí, thất nghiệp và hoàn toàn không có tiền, kể cả địa vị xã hội, thì quả là chuyện đáng kinh ngạc trên thế gian này. Họ có hạnh phúc không?, đối với riêng họ và chưa xét đúng sai, xin thưa là ‘có’. Nếu ta nói là họ không có gì là hạnh phúc thì đôi khi ta phải nhìn lại chính bản thân mình và tự hỏi ‘ta có khổ tâm không?’, nếu 'có' thì ta lấy gì mà chê người khác là không hạnh phúc!
Tình yêu là tình yêu, mỗi sự vật có cách tồn tại riêng của nó, ta khó có thể phê phán tình yêu của người khác được, ái lực âm dương quả thật là không thể hiểu nỗi và do đó, tạo hóa quả thật là vô cùng kỳ lạ!

Thứ Tư, 28 tháng 11, 2012

281. Tình yêu của loài người có phát triển không?

Ta sang xin em một đóa hồng
Hồng bảo là môi em thơm hơn
Ta sang xin em một chút hờn
Hờn bảo là mắt em mênh mông
Ta sang xin em hơi ấm người
Người bảo là tim em rung nhanh
Ta sang xin em một tiếng cười
Cười bảo là em trong tay anh
(Ta sang xin em-NGLB)

1. Có một blogger thắc mắc là tại sao hàng ngày Lá Bàng cập nhật số liệu ‘lượt người xem’? Vì thứ nhất là để có động lực viết bài, thứ hai là có một mục tiêu nhỏ khác - để xem các blogger quan tâm đến những lĩnh vực nào nhất. Sau đây là một ví dụ (đã cập nhật sau nhiều tháng):

Đến 17h, 28/11, entry Tình ái Khang Hi có 1042 lượt xem, Minh Hằng: 1026, Tagore: 858, Đắc Kỷ - Bao Tự: 757, Đường Thái Tôn - Dương Quý Phi: 730, Cleopatra: 700, O. Henry: 616, Đoàn Chính Thuần: 609, Đặng Thu Thảo: 601, Đông Gioăng: 585, Napoleon: 550, Tìnhdục: 525, Thủy Tinh - Mỵ Nương: 501, Ngũ đại mỹ nhân: 500, Nam Phương: 467, Trịnh Công Sơn: 453, Lệnh Hồ Xung: 443, Tạ Tốn: 437, Nguyễn Huệ - Ngọc Hân: 431, Máckết: 416, Ngô Thụy Miên: 411, Bảo Đại: 400…

Dưới góc độ của blog yahoo này, nếu xét một cách tương đối những entry có trên 400 lượt người xem, phân tích 3 yếu tố hàng đầu, thì các blogger thích:

 

(Khang Hi nói với dân nữ Tát Dung Nhi: 'Ta yêu nàng hơn cả sinh mạng của mình')

- tình yêu cổ điển/các thiên tình sử như các mối tình của Khang Hi, Tagore, Đường Minh Hoàng, Cleopatra, Napoleon, Đoàn Chính Thuần, Mỵ Nương, Nam Phương, Ngọc Hân…

- các hiện tượng showbiz nóng hổi hay các 'tình khúc vượt thời gian' có liên quan đến Minh Hằng, Đặng Thu Thảo, Trịnh Công Sơn, Ngô Thụy Miên...

- các hiện tượng tình dục có liên quan đến Đắc Kỷ/Bao Tự, cô Ba Trà, Hắc-Bạch công tử, Bảo Đại... và một số nhân vật ở phương Tây. 
Dường như các sự kiện tình yêu/tình dục lãng mạn được các blogger quan tâm nhiều hơn so với các yếu tố ‘tiền bạc’ thực dụng hiện đại!
Minh Hằng đã mời người bạn nhảy Antanas đóng clip cùng.
(Minh Hằng u buồn trên mây)

2. Khi thế giới phương Tây (hay Tung Của) muốn chiếm lĩnh thị trường ở nước ta thì họ cũng đồng thời không ít thì nhiều tiến hành các cuộc xâm lược văn hóa, cái này là một đề tài rộng, mình không tham gia gì nhiều.
Một số dự án phát triển của nước ngoài đã dựng lên khái niệm ‘chất lượng sống’ của họ để cân đong đo đếm những gì xảy ra ở VN. Hình như từ đó mà các điện thoại Iphone với giá trên 16.000.000 đồng hay cái máy laptop Apple giá cở 2.000 đô, các vé máy bay VIP, các phòng khách sạn với giá 200 USD/đêm... đã lần lượt thuộc về một số người có nhiều tiền, những cuộc nhậu + hát caraoke (chưa kể ‘tâng 3’) + các em ăn mặc hở hang có khi đến 100%... tốn hàng triệu đến vài chục triệu thường xảy ra, những chiếc xe máy phân khối lớn với giá vài trăm triệu thường nẹt pô khắp phố phường, những chiếc xe con với giá vài tỉ/vài chục tỉ đã ẹo ẹo ghẹo mắt người xem, một chuyến vi vu với 'cẳng dài' tốn hàng ngàn đô đã đưa ai đó đến miền cực lạc, một hợp đồng khoảng 3.000 đô đã giúp ai đó có một em miền Tây để o bế, có thể, suốt đời, một tô phở hơn 800.000 đồng đã được ‘hí hố’, các món ăn như ‘thịt chồn’ hay ‘yến sào’… cộng với bia Ken Pháp hay những chai rượu hàng triệu/hàng chục triệu đồng đã được gọi mà không hề nháy mắt, một vài ván ‘cờ’ đến 5 tỉ hay canh bạc ‘triệu đô’ đã xuất hiện, một số đám cưới tốn đến vài chục tỉ đã được rêu rao… Phải chăng đó là chất lượng sống?
(đám cưới tốn đến vài chục tỉ!)

3. Chúng ta hãy quay lại với chủ đề ‘sa lưới tình’.
- Ai nói ‘khoai lang nướng’ là món ăn ngon nhất thế gian? Chính vua Càn Long. Cũng như Khang Hi, Càn Long thường đi vi hành, vì ông chủ quan không mang theo tiền (mà nếu có tiền cũng bằng không) nên có một buổi tối ông lạc vào một khu rừng hoang vắng, đói lả mà không có gì ăn, may thay ông gặp một người nông dân trong một túp lèo, người này đã cho ông mấy củ khoai lang nướng và từ đó vua mới biết nó ngon khủng khiếp như thế nào.
- Có một vị hoàng đế (ở phương Tây) đứng trên một tòa lâu đài nhìn một người nông dân đang ngủ mà chép miệng ‘ước gì ta được là người nông dân đó’. Chỉ có làm hoàng đế mới biết là ‘giữa hoàng đế và nông dân, ai sướng hơn?’. Ngoài ra, hoàng đế là ảo mộng, biết thế, nhưng người ta vẫn mơ làm hoàng đế!
- Cuối đời, Napoleon đã tự nguyện làm một con ngựa cho ‘nữ hoàng’ bé nhỏ Betsy (là một ngư dân 14 tuổi) cưỡi mà trong đó ông là một tên lính quèn trung thành, và đây là những khoảnh khắc hạnh phúc ‘thực’ nhất của một vị hoàng đế (entry 221).
- ‘Ta yêu nàng hơn cả sinh mạng của mình’, đó là câu nói của Khang Hi với Tát Dung Nhi - một cô gái bán trà vô danh ở Thanh Y Trấn... 'Cuối cùng, cũng vì cái ‘hào quang’ của triều đình mà nàng phải chết, nàng bị một đại thần phụ trách nội vụ đầu độc (qua trái lê) vì nàng biết nhiều bí mật mà trong đó có nhiều quan chức cao cấp phạm tội tày trời. Phải chăng 'tình chỉ đẹp khi còn dang dở', nàng chết, Khang Hi đã khóc thê thảm vì cả đời chàng dễ gì tìm được một ‘hồng nhan tri kỷ’ như nàng...' (entry 272).
- ‘…Ngài biến thành con bò hiền lành, đẹp, thơm phức và dễ thương, nhẹ nhàng tiến đến tiếp cận nàng Europe, liếm tay của nàng, quỳ xuống dưới chân nàng, cạ cạ vào người nàng… Thấy con bò ‘ngoan’ quá, nàng không đề phòng, leo lên lưng con bò ngồi, nó chở nàng từ từ dạo trên đồng cỏ mượt mà, gió mát hây hây..., rồi bất thần nó vùng lên, chạy liên tục, chạy ra biển, bơi trên mặt biển, bơi liên tục, vượt đại dương cho đến khi đến một vùng đất khác đầy hương vị ái ân và trữ tình. Đến nơi, thần Dớt hiện nguyên hình là một chàng trai uy mãnh, thần thái ngút trời, ngài dùng lời ngon ngọt tỏ tình với nàng, chính sức hấp dẫn của một chàng trai đầy lòng tự tin và cặp mắt tinh tường biết chọn đàn bà, mà đã giúp Zeus có được nhiều mối tình lãng mạn, nếm được đầy đủ vị đắng đào nguyên…’ (entry 215).
- ‘Chàng đối xử với nàng từ tốn, dịu dàng và nhỏ nhẹ như một người anh trai với một người em gái bé bỏng, thế là bản giao hưởng ‘Nam-Bắc’ đã bắt đầu dạo lên những âm điệu tuyệt kỹ… Trưa mồng bảy Tết Kỷ Dậu, khi cưỡi trên lưng voi tiến vào thành Thăng Long, chiến bào còn khét lẹt mùi thuốc súng, được nhân dân đón mừng, rồi các bô lão tiến đến tặng cho Nguyễn Huệ một ‘cành đào Nhật Tân’, vị hoàng đế áo vải đó đã không say men chiến thắng, mà lập tức phái người gửi trực chỉ về Nam cho ‘trái tim’ vô cùng yêu dấu của mình’ (entry 225)…
(Nguyễn Huệ tâm sự với Ngọc Hân bên bờ suối)

4. Ngày nay, khi yêu nhau, nói thực, có không ít trường hợp, ta thường gặp các câu sau đây: nếu khiêm tốn thì anh cho em (hay em cho anh) ‘mượn!’ tiền mua cái điện thoại di động (hay mua xe máy, sửa nhà/sửa mộ, về quê, người nhà ốm…), nếu không khiêm tốn thì anh cho em ‘mượn’ vài chục triệu/trăm triệu/tỉ để xây nhà, mua ô-tô, làm ăn…, nếu sòng phẳng hơn thì ‘vốn tự có’ cũng được âm thầm cung cấp ở các nhà nghỉ ‘một giờ’… Chuyện tình yêu mua bán này thì các blogger thừa biết, và trong phim hay sách vở đã nói nhiều… Dưới đây là một ví dụ:
“Thôi thì hữu hội kỳ duyên, ta thán mà làm gì. Có điều, thiếp không tin lời đường mật. Nếu Trần bang chủ cho thiếp được làm đệ nhất ca kỹ trong chốn kinh thành, thiếp sẽ vì Trần bang chủ mà bồi đáp”, Bảo cô nương mặc cả.
Xưa nay có thấy nam nhân nào từ chối nữ nhân vì mình mà bồi đáp bao giờ. Thanh danh bấy lâu nay, Trần bang chủ quẳng hết dưới chân cầu, chỉ miệt mài ngày đêm chơi trò loan phượng (entry 278).
Chính chuyện tình yêu đổi chác này đã làm cho một số blogger có tâm hồn, đặc biệt là nữ, cảm thấy mất niềm tin. Ngoài ra, mình đặc biệt yêu mến những blogger có tâm hồn này - những người bạn đã không bán rẻ danh dự để đổi lấy đồng tiền.
(Tình yêu - nguồn cảm hứng của vũ trụ vạn vật)
Có ai đánh thức em dậy chưa?
Mùa thu đi qua, chớm gió mùa
Ai người lặng lẽ chờ ai thức
Ai vỗ về ai giấc ngủ trưa
Mãi mãi bên người, ai rất vui
Mãi mãi bên ai, đắm ai cười
Mãi mãi bên người, ai ấm lạ
Mãi mãi bên nàng, môi ai tươi
(Mãi mãi bên người-NGLB)


5. Nếu không nhầm, tình dục là cơ sở của tình yêu, tình dục mà chết đi thì tình yêu liền tử theo, do đó, tình dục là một biến số quyết định của hàm số đa biến tình yêu. Tuy nhiên, người ta yêu nhau không phải chỉ để làm tình, mà quan trọng hơn, yêu nhau là để có ‘sự đồng điệu’ giữa hai tâm hồn, ngoài ra, có ai đó đã tuyên bố rằng chẳng thà có một tình yêu thật trong thế giới ảo còn hơn là có một tình yêu ảo trong thế giới thật.
Mình mới trả lời một số blogger như sau: 'À, tự nhiên mình nghĩ vậy và đánh máy ra, mình thấy vật chất rất quan trọng, nhưng sâu xa trong tâm khảm của các blogger thì không vậy…, mình có chết cũng không bao giờ quên tình yêu..., và dù thế nào đi chăng nữa, mình thấy tình yêu luôn đẹp dưới bất cứ thời đại nào’...
Cuối cùng, dĩ nhiên ‘có thực mới vực được đạo’, mình không phê phán những trường hợp yêu vì tiền, tuy nhiên không phải vì tiền mà tình yêu của loài người 'phát triển', người ta đã từng biết 'chất lượng sống' qua 'củ khoai lang nướng', cành đào Nhật Tân, tình cảm của các dân nữ 'hoa đồng cỏ nội' ... Tình yêu muôn đời vẫn bất biến: nó 'luôn luôn' diễm tuyệt và thuần khiết, vì thế dĩ nhiên tình yêu không bị 'tha hóa' bởi đồng tiền, và dĩ nhiên tình yêu không phụ thuộc vào sự phù phiếm của nhân gian... 

Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

280. Chùm thơ ‘Tím buông tay’


LTS: Dưới đây, LB tập hợp các dòng thơ đã tặng cho các blogger (có chỉnh lý).

Chùm thơ ‘Tím buông tay’ gồm có các bài:
1. Bến cũ chiều nay
2. Bơ vơ
3. Đêm đông
4. Chàng quên
5. Đông về

6. Hờn em
7. Mịt mùng
8. Theo nàng

9. Tím buông tay 
10. Tình si

1. Bến cũ chiều nay
Bến cũ chiều nay vắng bóng người
Ngóng chờ dáng ngọc mãi chơi vơi
Cỏ may triền dốc đang gợi gió
Mây xám đỉnh đồi, mưa tuôn rơi
Bến cũ chiều nay vắng bóng người
Băn khoăn ai lụy tiếng cười tươi
Ngàn dặm xa xôi thuyền không bến
Một thoáng mơ hoa, nắng rụng rời
2. Bơ vơ
Bơ vơ giữa đời
Em nằm em đợi
Em nhớ em mong
Lòng rối tơi bời
Hoàng hôn tím rơi
Bàng bạc cuối trời
Em mơ, em mộng
Dáng tròn buông lơi
Em gái ngoan ơi
Xin hãy nói lời
Cho anh ‘mềm mại’
Êm ái gọi mời

3. Chàng quên
Công chúa bé bỏng
Chẳng chút bình yên
Chàng quên gọi nhắn
Tím sầu liên miên
Khi giấc mơ về
Tình khúc đê mê
Tím choàng tỉnh dậy
Lệ chảy dầm dề

4. Đêm đông
Tiếng đàn ngân xa vắng
Chiều nhạt nắng ai buồn
Hoàng hôn buông ủ rũ

Hoa lá sầu không rung
Đêm đông anh rất lạnh
Gối mềm ấp hai chân
Chăn dày mình anh cuộn
Tim đau mãi không lành
5. Đông về
Đông về một chút hanh hao
Người dưng mới gặp mà sao nhớ hoài
Nhớ nàng tươi, dáng mượt mà
Nhớ mềm nhớ mại, nhớ sa lưới tình
Anh đang khao khát dáng hình
Dại nào gió cũng rập rình bờ môi
Thời gian ơi, hãy ngừng trôi
Để anh ấm áp mơ đời có em


6. Hờn em
Em ơi em chớ về!
Ai bến bờ xa lạ
Ai hồn sa mây gió
Ai nhớ đời phôi pha
Đừng yêu anh em nhé!
Để ai tê tái sầu
Để lại màu tím nhạt
Để tiếng hát não nề
Đừng nhớ anh nghe em!
Buồn nắng rụng bên thềm
Buồn hoa quên hé nụ
Buồn lá rũ ngày đêm


7. Mịt mùng
Nắng chiều đợi em, đôi mắt huyền
Gió ngàn đợi em, khuôn mặt duyên
Cà phê đợi em, một hình bóng
Thi sĩ đợi em, dáng muộn phiền
Một vì sao rụng, sáng mông lung
Giọt thiền tí tách, nước động rung
Thiên thần ẩn hiện bên dòng suối
Lãng tử buồn vui, mắt mịt mùng 
8. Theo nàng
Mỗi khi anh hái mồng tơi
Anh vương màu tím, anh rơi lưới tình
Có khi anh đứng một mình
Có khi anh mộng ôm hình dáng thon
Có khi anh ngắm hoàng hôn

Có khi anh ngắm trăng tròn lơi buông
Có khi anh thấy buồn buồn
Có khi anh thấy lệ tuôn ngỡ ngàng
Có khi anh dõi theo nàng
Có khi anh đắm đôi chân tuyệt vời…
9. Tím buông tay
Phong lan nở dưới mây trời
Vội im vội lặng, vội đời mỏng manh
Em ơi đừng trả lại anh
Anh buồn anh bã, anh xanh anh gầy
Và như thế, tím buông tay
Và như thế chỉ bên này nhớ mong
Và như thế, đã mùa đông
Và như thế có dòng sông lạc loài
10. Tình si
Tím rịm chiều nay sắc ti gôn
Chiều xôn xao nắng, nắng say nồng
Mãi mãi tặng ai hồng triệu đóa
Nhớ người thấp thoáng dưới trời đông
Khoảng lặng đêm nay có mắt buồn
Dáng ai nho nhỏ thấy mà thương
Cơn gió mùa đông chờ đợi tím
Tím mờ, tím nhạt, tím hư không 
Hương gió bay qua thoảng thì thào
Ru vào trong mộng giấc chiêm bao
Mắt ai trong vắt hồ thu đó
Để khối tình si chạm đáy hồ

Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

279. Bài viết 'CHÚC MỪNG SINH NHẬT'




Hôm nay ngày 23/11, Chủ nhật này là ngày SN của Lá Bàng.

Mình không biết nói gì, nước mắt vẫn cứ rơi, tình yêu vẫn còn đó, ánh mặt trời rất xa... 'Tiểu nữ' là một nhân vật hư cấu, đại diện cho các blogger nữ. Bài viết này gồm có 4 phần:
1. Tâm sự của NGLB
2. Bài viết 'CHÚC MỪNG SINH NHẬT' của GB
3. Lời bình của Miên Thảo
4. Bài viết về SN năm ngoái

Em đến với mối tình
Khuôn mặt em xinh xinh
Tiếng cười em trong trẻo
Em tặng cả dáng hình
Rồi cuộc tình mong manh
Men tình ôi chóng vánh
Vị tình nhạt đôi môi
Thuyền tình trôi dĩ vãng 
Những chiếc lá vàng bay
Để mùa thu ở lại
Hoàng hôn say say rơi
Mộ địa cuối chân trời...

1. Lời tâm sự:
- Ngày 11/8/2011, LB sơ ý bị tai nạn giao thông nặng, nghĩ rằng mình sẽ chết nên ngày sau LB gọi điện cho một công ty tin học, nhờ họ mở cho một cái blog và dán vội 29 entry vào, để sau này may ra con cháu mình đọc và hiểu/nhớ mình tí xíu. Mặc dù 29 entry đầu, nhưng đó cũng là những gì LB ‘gom’ được trong cả cuộc đời của mình. Sau đó, LB không chết, hì..hì...
- Có 1 blogger phê bình rằng LB không quan tâm đến thế sự, chả lẽ nói về cái chết của ông Gaddafi nào đó hay ‘Tung Của’ gì gì đó lại được gọi là quan tâm đến thế sự! Không nhất thiết phải nói cái gì đó là ‘chính chị chính em’, mình nghĩ đơn giản rằng, ta nói ta thích/không thích cái gì đối với một sự kiện trong xã hội - từ quá khứ đến hiện tại/tương lai - đều là ít nhiều có quan tâm đến thế sự…, tất nhiên, việc thể hiện chính kiến của ta hoàn toàn khác với việc nói xấu cá nhân, nói xấu một blogger nào đó hay nói xấu xã hội mà điều này không có gì ‘hay’ và nó càng nghịch lý với bản chất của phát triển.
- Thế nào là lòng yêu nước? Đơn giản là, nếu bạn có con, hãy gần gũi, quan tâm và giáo dục con sao cho học khá/giỏi, ngoan để trở thành (những) công dân tốt cho xã hội. Nói rộng hơn tí là ‘hãy tôn trọng luật lệ giao thông’, ví dụ: không vượt đèn đỏ... Ngoài ra, LB không thích việc đưa ‘phong bì’ và nhận ‘phong bì’ - một hành vi ‘vượt đèn đỏ’ mà nếu làm như thế, thiết nghĩ, là chúng ta đang trực tiếp tạo ra những đứa ‘con’ xấu cho xã hội.
- Chết là gì? Chết là chết, Tần Thủy Hoàng/Lã Bất Vi phải chết, ta cũng phải chết, không lôi thôi gì cả.
- Vĩ đại hay vĩ nhân là gì? Trong vũ trụ này, chỉ có tạo hóa là vĩ đại mà thôi, ta chỉ là một hạt bụi bé xíu xìu xiu trong vũ trụ, lấy tư cách gì mà tự xưng là vĩ đại, không lẽ ta tự chế nhạo chính mình! Nếu Lão/Trang/Khổng, Aristote, Shakespeare, Newton, Einstein, Tagore, Trần Hưng Đạo, Nguyễn Du, Hàn Mặc Tử… sống dậy thì họ sẽ vô cùng mắc cở nếu người ta gọi họ là vĩ nhân, chính Shakespeare đã hối hận suốt đời (khi xỉn trong một bữa tiệc) đã lỡ lời nói ‘những vĩ nhân như chúng ta’... Người điên không hẳn là hoàn toàn điên, nhưng kẻ ôm 'mộng vĩ cuồng' hay tự khoe 'tôi là số một' chắc là điên nặng!
- Tình yêu là gì? Chắc ta sẽ không quá cười khi Nguyễn Huệ hơi xỉn đã vô tình thốt lên ‘Ta muốn biết con gái Bắc kỳ như thế nào!’, hì..hì… Không nhất thiết phải hiểu ‘tình yêu và cuộc sống’ là cuộc đấu tranh một mất một còn giữa con người và con sói/số phận như Jack London hay Hemingway đã nghĩ, 'hãy hạnh phúc khi thấy người khác yêu, hãy cảm thông sâu sắc khi thấy người khác/động vật đau khổ, và hãy rung động suốt đời vì yêu...'.

2. Bài viết 'CHÚC MỪNG SINH NHẬT' của GB

"Nó" biết đến blog của anh khi vô tình đọc thấy dòng comt của anh cho một nick - “anh ở Đaklak” - những ngày đầu chập chững trong làng blog. Nó chưa quen bạn bè nhiều (cũng giống như bạn đến một thành phố - nơi lạ nào đó - bất chợt  gặp người cùng quê vậy đó).
Có lẽ chính câu nói đó làm Nó tò mò, Nó ghé qua…
Một chút ấn tượng khi ghé blog anh - đó là avatar có bức ảnh… rất giống TCS. Một  nhạc sĩ có một số ca khúc mà Nó rất thích như: hạ trắng, diễm xưa, tình nhớ, một cõi đi về...
Một điều nữa làm nó chú ý, đó là dòng chữ “Nha Trang 2007”- dòng chữ đó có thể là một kỷ niệm nào đó đối với anh - hiiiiiiiiiiiiii thật trùng hợp với Nó: đó là hè 2007, kỷ niệm lần đầu tiên Nó được đến bên biển -  thành phố biển Nha Trang…
… “Ngôi nhà” của anh không biết từ lúc nào Nó đã coi như một thư viện nhỏ, để mỗi ngày khi bật máy tính lên... ghé blog bạn bè, ghé thăm những người bạn mới, Nó không quên ghé lại ngôi nhà đó để lại được đọc, suy ngẫm những gì mà tác giả gửi vào từng entry…
Người ta bảo “yêu (quý) nhau củ ấu cũng tròn”, Nó rất quý anh qua những bài viết của anh... nhưng không phải bài viết nào của anh, Nó cũng thích (bài viết của anh rộng kiến thức và cũng có thể sự hiểu biết của Nó còn hạn chế (mà) chưa hiểu hết nội dung ý nghĩa sâu xa).
Song mỗi sau bài viết, Nó cảm nhận như một chút gì đó về cuộc đời tác giả, những vui buồn trong cuộc sống (mà không ai không đi qua, dù bạn có là một người nông dân bình thường hay một trí thức). Gb nói như vậy vì chúng ta cứ bỏ một buổi lang thang trên blog, bạn sẽ bắt gặp những tâm trạng buồn vui khác nhau mà người viết là những người có thể nói là cuộc sống của họ không vất vả, không phải ngày hai bữa lo cơm áo gạo tiền, có những chỗ đứng nhất định trong xã hội…
Từ những cảm nhận đó, Nó lặng (lẽ) ghé blog anh để đọc những tâm sự qua từng trang viết mà có lần Nó đã comt: “đọc bài viết của anh, càng đọc kỹ người đọc càng cảm nhận được có một chút gì đó châm biếm xót xa, sự trăn trở về cuộc đời, về con người, xã hội mà ở đó mặt tốt của xã hội đang bị những cá nhân thực dụng lợi dụng".
Một câu blast của anh khi ở blog cũ mà gb vẫn nhớ: “sao ta không gom những tư tưởng nhỏ thành một tư tưởng lớn”.
Có lẽ chính vì vậy mà mỗi khi đọc bài viết hay những vần thơ tình thật dễ thương (mà) ai cũng cảm nhận như anh đang viết cho (chính người đọc)!
Một lần nước mắt nó… đã chảy khi đọc entry “Biển tình - nàng đã chết”.
Nó đã thực sự đồng cảm với nhân vật cô bé - cậu bé trong entry, hay một chút tâm trạng bâng khuâng cho người đọc khi đọc entry “Sầu Chopin - kẻ bị chối từ”
Hôm qua khi có ý định viết về anh - người bạn trong thế giới ảo này - Nó ghé lại đọc một số bài “Lời tâm sự khi viết Blog này'..., Nó mới biết được công việc hiện tại của anh.
Và Nó hiểu vì sao bài viết của anh luôn phong phú như vậy.
                    "CHÚC MỪNG SINH NHẬT" - BLOG NGLB
Tuy nhiên gb nghĩ: với sở thích yêu, thích viết blog (và) yêu cái đẹp, anh mới có cảm hứng viết những enry (có khi nói là rất dài và công phu) như thế vậy.
Tình yêu và kiếm hiệp là những chủ đề thường xuất hiện trong bài viết của anh.
Hiiiiiiiiii, nếu tất cả những nick trong blog này đều hội ngộ ngoài đời hết thì có lẽ Nó nghĩ anh sẽ tốn rất nhiều tiền vì phải bao các nick nữ đi ăn chè đấy...!
Nó là một người bình thường, rất ít coi phim kiếm hiệp nhưng vào đây... với cách viết dí dỏm của anh làm Nó cũng phải bỏ ra một thời gian nhất định ngồi đọc, để xem kết thúc số phận, cuộc đời nhân vật kiếm hiệp trong bài viết của anh như thế nào, đi về đâu…
Để rồi từ những bài viết đó, anh thường gọi Nó bằng một cái tên thân mật là tiểu nữ - một cái tên trong truyện ngắn “Chuyện nàng Tiểu nữ” mà vô tình anh đọc được trên mạng.
Với công việc cũng khá bận rộn (trong thư mục "Tâm sự") thì anh là một người sống và nhìn cuộc sống bằng những gam màu rất đẹp, ta bắt gặp một tâm hồn tràn đầy âm nhạc khi anh viết về “ Biển tình” hay "Biển Thanh Bình”
Qua các bài viết của anh, ta có cảm nhận anh là một người sống nội tâm nên trong anh cũng có những nỗi niềm riêng, có những khoảng lặng trong tâm hồn mà ta thường gọi bằng hai chữ “Cô đơn”
Nhưng trong mỗi chúng ta, dù buồn hay vui, khi ta suy nghĩ tích cực thì những nỗi buồn vơi đi. .. và "Có lúc mình mơ ước” - như lời anh tâm sự - là động lực niềm vui và những hy vọng để anh tiếp tục sống, để cuộc sống luôn có ý nghĩa, khi mà xung quanh “Tôi đã thấy gì” rất nhiều điều...
Điều tôi nhận ra nơi anh, đó là hình như anh rất yêu MÙA THU? có phải vì hạ là mùa chia tay? mùa thu là mùa các em đến trường, anh lại trở về với công việc yêu  thích của mình? mùa thu (của) những chiếc lá vàng? mùa của những đôi lứa?..., ta cùng đọc những vần thơ ấy nhé:
Ai nhớ ai?
Thu sắp tàn rồi, anh ở đâu
Phù vân biển động, sóng bạc đầu
Ánh trăng lấp láy trong dòng nước
Ẩn bóng hình anh, ai khóc ai?
Thu sắp tàn rồi, em có hay
Mùa đông mưa lạnh, liễu chau mày
Bóng ai thấp thoáng bên bờ biển
Hiện bóng hình em, ai nhớ ai?”
 ..............................
Làm sao có em
Anh sang thăm nàng thơ
Gió ghen mây, hững hờ
Lá hờn mưa, ủ rũ
Cá chê rêu, lượn lờ
Mùa thu nỡ vội tàn
Mùa đông lại sắp sang
Chăn mềm, đêm trăn trở
Làm sao có dáng nàng
   ……………..
Người hay buồn
Vô tình sao lại làm thơ
Có tình sao lại ngẩn ngơ suốt ngày
Tiếng đàn xao động hồn ai
Tà chiều rơi xuống, sầu lai láng sầu
Sầu riêng đang ở miền Tây
Cà phê đang ở xứ này héo hon
Mùa thu buồn réo mùa đông
Hữu tình trăng ở ngoài song cũng buồn
………………………
Thiên thần bé nhỏ
Vẩn vơ cô bé dỗi hờn
Vẩn vơ mưa nắng dập dờn khúc ru
Bóng ai tim tím đội dù
Mắt ai trong vắt, hồ thu khó lường
Miệng ai trông thật dễ thương
Môi ai ươn ướt, thiên đường dậy yêu
Dáng ai trông thật mị kiều
Da ai trăng trắng, tà chiều ngát hương
Anh đau ở chốn vô thường
Bé ơi! có động lòng thương cứ vào
……………………..
Tím "hóc”
Sáng mưa mịt mờ
Chiều mưa vu vơ
Tím hờn tím ‘hóc’
Dáng ngọc thẩn thờ

Mùa thu lá rụng
Mây xám trùng trùng
Tím buồn tím mếu
Dáng kiều mông lung
(thơ của anh)
Vâng, sự đồng cảm của gb không chỉ ở bài viết hay, mà đằng sau mỗi bài viết là những tâm sự của người viết, những chia sẻ của bạn bè, và là một con người với trái tim tràn đầy yêu thương, yêu quê hương...
Một lần ghé blog của mọi người - Nó thấy một bạn viết về anh như sau: “… một người trầm lặng sống vui vẻ với bạn bè, luôn suy tư về kỷ niệm mối tình đầu đã xa, và hơn nữa là cuộc đổ bộ của quân đồng minh vào nước ta… năm 1965...".
Nó lại nhớ tới một  bài hát: "có người lính mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo…".
Những bài viết của anh có khi làm mọi người phải cười theo, nhưng có những bài chắc chắn làm không ít các nàng phải rơi nước mắt…
Trong bài viết này gb rất muốn tặng anh ca khúc Thụy du..., một ca khúc có thể đã làm cho ít nhất một người rơi lệ, đồng cảm cùng anh, khi nghe ca khúc này!..., nhưng thôi hãy để vết thương trong trái tim anh nguôi dần…
… Có thể rồi đây anh, gb cũng như bao bạn khác sẽ ít có điều kiện giao lưu (hiiiii vì bữa trước gb thấy anh nói có ý định trao chìa khóa “tủ sách” này lại cho một  cậu sinh viên???), hoặc mỗi người một công việc mãi bận không lên blog...
Thì gb vẫn mong rằng chúng ta (gb, anh, và mọi người) luôn giữ lại trong mình những tình cảm đẹp của bạn bè blog.
Gb cũng cảm ơn anh đã luôn coi gb là bạn!
SINH NHẬT này, chúc anh sức khỏe và xin gửi tới anh những lời chúc tốt đẹp nhất, chúc anh luôn vui nhé.
Và bài viết này như một món quà nhỏ tặng anh nhân dịp sinh nhật của mình. Mong anh nhận tấm chân tình của một người bạn (người em) trong thế giới ảo này...

3. Lời bình của Miên Thảo (và Mùa Thu Buồn):
Xin chào anh Lá Bàng, Miên Thảo vào rùi lại ra blog của anh Lá Bàng rất nhiều nhiều lần, nhưng có nhiều điều phải suy nghĩ nên... bây giờ MT mới có thể Chúc Mừng Ngày Sinh Nhật của anh Lá Bàng nà, tuy muộn, nhưng như dzị mới thật tình nà!
Cảm nghĩ "dzìa" Anh Lá Bàng á?!
- Anh Lá Bàng hiền hiền nà!
- Anh Lá Bàng hiểu biết nà! Vì seo gọi là hiểu biết: Vì en Lá Bàng khiêm tốn, giản dị nà, ít "chấp nhứt" nà… không màu mè, hem kiểu cách nà! Hem… tỏ ra ta… là quan trọng nà! Hem tỏ ra ta cái rốn của vũ trụ nà!…
- Trong các chủ đề thì nói về "chìn yêu"… thì… dễ nói nhứt, đề tài nì ai cũng có thể nói được hơn các đề tài khác nà! Tuy "dzậy"… cũng hem nên "thái quá"… nà!
Cuối cùng MT xin chúc anh Lá Bàng sức khỏe, hạnh phúc, may mắn và bình an nà! (Cười) ha..ha.. cả ngày miết thui nà… nhất là trong ngày Sinh nhật này nà!
Chúc Mừng Sinh Nhật Anh Lá Bàng!
(Mùa Thu Buồn: Đọc lời comment của Miên Thảo mà anh Lá Bàng không cười ha ha ha mới lạ nà. Ca Ca ơi! Em đồng qua điểm với MT khi nói về Ca Ca như thế, Ca Ca quả xứng đáng là 1 người Thầy đáng kính, 1 người Anh vui tánh và khiêm tốn nà).
4. Bài viết về SN năm ngoái (entry 114)
Sáng nay trời hơi mù, không sáng lắm, mãi gần 9g mới có ánh mặt trời, nhưng hắn thấy trong lòng hắn được sáng và thanh thản một tí. Chắc trời ở Sài Gòn, Bình Dương, Khánh Hòa cũng vậy, không biết bầu trời ở Hà Nội hay các nơi khác ra sao nữa.
Đúng là trong thời gian vừa qua công việc bề bộn đủ thứ việc, có lúc hắn mới thò vào entry viết chưa được nửa chữ đã có người đến hỏi cái này cái kia, rồi họp hành liên miên (mất thời giờ quá!), ngồi viết một tí thì thấp thỏm sợ có người để ý tọc mạch, thì hắn giải quyết hết việc rồi mới tranh thủ viết đôi phút mà! Rồi quan hệ đối tác, tổ chức sự kiện tùm lum hay vài cuộc đấu tranh dai dẳng về tâm lý khiến hắn râu dài không kịp cạo, phải chờ cuối tuần về nhà mới được cạo râu đó.
Thật ra, viết blog tốn năng lượng thần kinh lắm, lại còn phải tìm hiểu xem thử tư liệu có chính xác không, đâu có thể muốn viết gì thì viết, mỗi lần viết hắn phải dò đi dò lại hơn 10 lần mà vẫn còn thấy vài chỗ chưa hoàn hảo, hắn rất ý tứ cẩn thận với từng dòng tư tưởng hay câu chữ. Không thể suy luận mọi thứ một cách võ đoán theo thành kiến cá nhân của mình hay không thể để sau này thế hệ trẻ hiểu lầm về những điều mình đã viết.
Qua blog hắn quen được nhiều bạn nam có nữ có… Trong số đó có bạn thuộc loại u40, 50 thậm chí 70, còn mấy bạn khác thuộc loại 9x hay 8x mà khi comment có tính trẻ và vui lắm, hắn rất có cảm tình. Thật may, đại đa số blogger là ở VN, ngoài ra còn rãi rác có một số ở xứ ‘Obama’, Hàn Quốc, Đức, Úc, Đài Loan… tham gia vào blog này, hy vọng sẽ có nhiều hơn nữa.
Hắn quả thật là ‘nhà gom hư ảo’ hơn là ‘nhà gom lá bàng’, vì hàng ngày hắn thấy lá bàng rơi rụng khắp ‘đời’, nhưng chả có lá bàng nào rơi vào vai hắn, thậm chí muốn gọi điện thoại tâm sự trao đổi thông tin hay uống cà phê tí với một blogger nữ nào đó thì có lẽ còn khó hơn lên trời, hì..hì..
Có một ít, rất ít, blogger nam ra đi; và có một ít, rất ít hơn nữa, blogger nữ biến mất, thế mà hắn tương tư viết tặng mấy bài thơ mà nay tình cảm hắn vẫn mãi rung động và trân trọng, thật đấy. Chuyện này, hắn có thể hiểu hoặc không hiểu, ở đời này có cái gì mà tuyệt đối hoàn hảo đâu, ‘đừng hy vọng, đừng chờ đợi’...
Thực ra, tỉ lệ bạn gái giữ quan hệ trên blog thì thường lâu dài hơn, tồn tại khoảng 9/10, vì cũng khó mà làm mất lòng một bạn gái nào đó, còn với bạn trai thì tỉ lệ đó là 7/10. Sao tỉ lệ nữ tồn tại nhiều hơn nam, vì nó do vấn đề ‘ái lực’ - là vấn đề ‘âm-dương’ mà 2 giới comment với nhau ‘gentle’ hơn, còn bạn trai khi bình loạn với nhau thì đôi khi dùng ngôn ngữ thẳng hay ‘mạnh’ hơn. Thực ra dù nam hay nữ, người ta cũng không có tâm lý thích ngôn ngữ ‘nặng’ đâu, nói nhẹ nhàng tí đâu có thiệt thòi gì.
Chắc không ít bạn thắc mắc là vì sao hắn có bạn gái nhiều hơn bạn trai, đâu có lạ, điều đó cũng là quy luật thôi. Chẳng hạn, đàn ông ai mà không thích ngắm hình người đẹp và ngược lại. Vả lại, sao dám khẳng định hoàn toàn các ‘blogger nữ’ đó là bạn gái vì nhiều ông có cái nick ‘mềm’ thấy thích, có cái avatar là một cô gái, album có mấy cái hình ‘em út’ thật đẹp, viết thơ văn toàn dùng từ ‘em’ không à, nhưng là đàn ông 100%, trong quá khứ hắn đã bị ‘hố’ mấy lần rồi đó, nhưng điều này hiếm lắm, nói tí cho vui thôi, hì..hì..
Thực ra, có thể nói, hạnh phúc mới là ảo, còn đau khổ mới là thật; tình yêu mới là ảo, còn thất tình mới là thật; thành công nhiều khi là ảo vì có tính ngắn hạn, còn thất bại mới là sự thật phủ phàng; vui mới là ảo vì lâu lâu mới có một lần, còn buồn mới là thật vì nó diễn ra dài dài; vì thế người ta mới nói ‘bữa tiệc nào cũng có lúc tàn’, vì ‘vui’ là bữa tiệc nên nó phải tàn và vì ‘buồn’ không phải là bữa tiệc nên nó dĩ nhiên không tàn, điều này trông bình thường nhưng có tính chân lý đó.
Hắn thích phong cách của Hoàng Dược Sư, Tiêu Phong, Dương Qúa, Hồng Thất Công hay Chu Bá Thông, những người không lấy việc tranh giành địa vị xã hội làm mối quan tâm hàng đầu, chắc hẳn cuộc sống phải có điều quan trọng hơn nhiều.
Hắn thích tình yêu của Doanh Doanh, Tiểu Siêu, Tiểu Long Nữ…, vì cuối cùng họ yêu nhau và không tái xuất giang hồ. Dĩ nhiên tình yêu kiểu Hoàng Dung, Chu Chỉ Nhược, Triệu Minh (sau khi lấy Trương Vô Kỵ, 2 nàng Triệu và Chu cũng không tái xuất giang hồ nữa) đều lồng vào đó cuộc đấu tranh không khoan nhượng trong xã hội mà có thể là chính nghĩa hoặc phi nghĩa tùy vào bản chất của mỗi người và mối tương tác với cuộc sống, không phản đối, nhưng hắn thiết nghĩ đã yêu nhau thì nên yêu cho thuần khiết.
Có người nói hắn nên đọc thật nhiều vào, trời ơi hỡi trời, hàng tháng hắn đọc tài liệu/tư liệu trên mạng hay họp thảo luận có liên quan đến gần ngàn chuyện rồi, nếu cập thêm nhiều chuyện cho thành hơn 1001 chuyện thì hắn sẽ bị rối trí mà chỉ có nước qua xứ Ba Tư làm hoàng đế mà ôm ấp hoàng hậu cho rồi!
Và thật ra, tất cả các bài viết của hắn đều lồng vào đó tiếng cười ngạo đau khổ, ta muốn gì nữa, chả lẽ ta tự xưng ta là người có hạnh phúc mà như nói ở trên - hạnh phúc là một khái niệm trừu tượng và đáng nghi ngờ lắm.
Chả lẽ ta 'bắt buộc' phải lồng tình yêu vào cuộc đấu tranh xã hội!, chả lẽ chúng ta phải yêu nhau quanh ‘đồng tiền’,’ địa vị’ hay ‘sự nổi tiếng’…, nếu một ngày nào đó các thứ trên mất đi thì tình yêu cũng mất theo à! Hì..hì.., nhờ bạn ‘dũng hồ’ nhắc mà hắn nhớ là Nguyễn Công Trứ 73 tuổi rồi mà vẫn ‘iu’ em 18 tuổi hát hay đó, chuyện hoàn toàn có thật, ha.. ha.. ha..
Sống mà không yêu thì sống làm gì uổng kiếp người, không biết các bạn có nhất trí như vậy không? (Viết sáng ngày 25/11/2011)
HẾT.

Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

278. ‘Thái hoa đạo tặc’ là gì?



(Kẻ hái hoa thường có phong thái rất hòa hoa phong nhã)

1. Nhiều nhân vật trong truyện Tàu được đặt biệt hiệu rất hay, ví dụ: các vị anh hùng Lương Sơn Bạc như Tống Giang được gọi là Cập thời vũ (mưa cứu hạn), Lý Quỳ được gọi là Hắc toàn phong (gió lốc đen), các nhân vật của Kim Dung như Tạ Tốn được gọi là Kim mao sư vương (chúa sư tử lông vàng), Nhạc Bất Quần được gọi là Ngụy quân tử (giả quân tử)…
Riêng từ ‘Thái hoa đạo tặc’ hay ‘Hái hoa đạo tặc’ thì Kim Dung dùng từ ‘thái hoa’, còn trên mạng đa số là dùng từ ‘hái hoa’. Lá Bàng tạm nghĩ ‘thái’ là từ Hán Việt, còn ‘hái’ là từ phổ thông hiện nay. Từ ‘hoa’ dùng để chỉ phụ nữ. Còn kẻ ăn cắp nhỏ thì được gọi là ‘tiểu tặc’, ăn cắp lớn thì được gọi là ‘đại tặc’. Từ ‘Thái hoa đạo tặc’ này dùng để đặt cho kẻ vừa ăn cướp vừa bắt cóc và hãm hiếp phụ nữ. Những tên ‘Thái hoa đạo tặc’ này thường xuất hiện rất bí mật, vào ban đêm, không biết rõ mặt mũi ra sao. 
‘Tôi có nghe mẹ tôi (là người Việt) nói: ‘Đó là một phép ẩn dụ. (Hái hoa) đạo tặc là chỉ những kẻ dâm tặc, nói chung là kẻ xấu, không phải người tốt. Còn từ ‘hoa’ chính là để nói đến những cô gái nết na, hiền dịu, đẹp như hoa. Động từ ‘hái’ là một hành động.... nói thế nào thì nó hơi người lớn quá. Nhưng từ ‘hái’ nói lên rằng sự trong trắng của những thiếu nữ bị hủy hoại trong tay lũ người xấu. Giống như những kẻ chuyên bắt phụ nữ và trẻ em ở Trung Quốc vậy đó! Chúng ta có thể ví von chúng như đạo tặc, còn người bị bắt là hoa. Bẻ đi bông hoa đẹp như thế thì coi như không thể gắn lại có thể trả lời nguyên dạng ban đầu. Nôm na là vậy’ (theo Jessica, vn.answers.yahoo.com).
('Tàng kiếm gia nhân' Lâm Tiên Nhi)
Trong nhiều truyện dã sử hay võ hiệp của Tàu thường có xuất hiện nhân vật này. Truyện ‘Tiểu Lý phi đao’ của Cổ Long có xuất hiện ‘Mai hoa đạo’ - một tên bại hoại võ lâm, chuyên hãm hiếp con gái nhà lành mà sau này Lý Tòng Hoan (hay Lý Tầm Hoan) bị rơi vào bẩy và bị vu oan, nhưng ai ngờ ‘Mai hoa đạo’ lại là ‘Tàng kiếm giai nhân’ Lâm Tiên Nhi với vẻ đẹp mê hồn khiến đàn ông kinh hồn lạc phách mà làm theo sai khiến của nàng… (sau này Lý Tòng Hoan được Tiểu Phi giải cứu và chàng lần lượt hạ hết các tuyệt đỉnh cao thủ làm tay sai cho nàng). Truyện ‘Bao Thanh Thiên’ cũng có xuất hiện một ‘Thái hoa đạo tặc’ mà Triển Chiêu phải truy tìm vô cùng vất vả…
Truyện ‘Đêm hội Long Trì’ có Đặng Lân, truyện 'Lã Bất Vi' có Lao Ái, truyện ‘Thủy hử’ có Tây Môn Khánh, truyện ‘Anh hùng xạ điêu’ có Âu Dương Khắc, ‘Truyện Kiều’ có Sở Khanh, truyện phương Tây có anh chàng Đông Gioăng nổi tiếng … nhưng họ chỉ là những tay ‘hái hoa’ chứ không phải là ‘đạo tặc’…
Ngoài ra, trong truyện Tàu, có nhiều phụ nữ giả làm ‘Thái hoa đạo tặc’ để ăn cướp của người giàu chia cho người nghèo hay để thực hiện một nhiệm vụ chính trị nào đó, các nhân vật nữ này thường được đặt cho một cái tên đẹp khác là ‘Kim Yến Tử’.

2. Nhân vật hư cấu thành công nhất trong lịch sử văn học thuộc về Kim Dung, đó là Thái hoa đạo tặc Điền Bá Quang (trong truyện ‘Tiếu ngạo giang hồ’).
Điền Bá Quang là một cao thủ võ lâm, rất có tài sử dụng môn ‘khoái đao’ (đánh đao nhanh như chớp), tài năng của y có thể bằng chưởng môn một số phái trong ‘Ngũ nhạc kiếm phái’, ví dụ y có thể đánh ngang ngửa với Chưởng môn phái Thanh Thành là Dư Thương Hải hay một trong 3 đại cao thủ của phái Hằng Sơn là Định Tĩnh…
Y còn là một đệ nhất cao thủ về khinh công, tương tự như nhân vật Thanh dực bức vương Vi Nhất Tiếu (trong truyện ‘Ỷ thiên đồ long ký) hay Thần hành thái bảo Đái Tôn (trong truyện ‘Thủy hử’)…, vì thế y còn gọi là ‘Vạn lý độc hành’ (có thể chạy 10.000 dặm mà không ai theo kịp).
Y còn là một tay đại đạo chuyên cướp của giết người không gớm tay, đi đến đâu hể thấy gái đẹp là chảy nước miếng, bèn bắt cóc về nhà hãm hiếp,  ngoài ra, y còn suốt ngày luẩn quẩn ở các kỹ viện với kỹ nữ (gái điếm), vì thế y được gọi là ‘Thái hoa đạo tặc’.
Kết hợp các yếu tố trên, Điền Bá Quang được giới giang hồ võ lâm phong một cái tên rất ‘kêu’ là Thái hoa dâm tặc Giang dương đại đạo Khoái đao Điền Bá Quang.
Y đã từng có ý đồ hãm hiếp ni cô Nghi Lâm, nhưng cô được Lệnh Hồ Xung nghĩa khí đứng ra cứu. Thực ra, chàng đánh không lại họ Điền, nhưng chàng dùng mẹo ‘ngồi đánh nhau, ai rời cái ghế trước là thua’, kết quả là họ Điền thua, đành phải chịu gọi Nghi Lâm là ‘tiểu sư phụ’ và thề không bao giờ ức hiếp nàng nữa.
(Điền Bá Quang trở thành nhà sư)
Không ai có thể bắt được y, kể cả vợ chồng Nhạc Bất Quần. Một hôm, Bất Giới hòa thượng giả là một cô gái đẹp, ban đêm Điền Bá Quang lò mò đột nhập vào phòng người đẹp định giở trò sàm sỡ thì bị Bất Giới điểm huyệt, sau đó ông cắt cái ‘của quý’ của y, bắt y cạo đầu làm hòa thượng và đặt biệt hiệu mới cho y là ‘Bất khả bất giới’ (tạm hiểu là không có khả năng làm chuyện ấy nữa).
Sau này, Điền Bá Quang cải tà quy chánh, trở thành một người có nghĩa khí và biết giữ chữ tín, đặc biệt là khi Nhậm Ngã Hành xâm lược và định tiêu diệt phái Hoa Sơn, y đã không ngần ngại xả thân hỗ trợ Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh.
  
3. Một số đoạn văn ‘hay’ nói về nhân vật ‘Thái hoa đạo tặc’:
(Hắn tán gái hay đến nỗi gấu đương ngủ đông vội vã tìm đến để yêu nhau)
- Trổ tài tán gái:
‘Bảo cô nương, tuổi vừa đôi mươi, hình dung như hoa như nguyệt, răng trắng môi son, tóc mây da trắng, tiếng nói như cỏ êm, nụ cười như sóng vỗ. Thanh tân thì không rõ, nhưng sắc vóc rất nhu mì.
Trần bang chủ gặp Bảo cô nương lần đầu, đã như say như ngây, đã như thơ như dại, đã như ngu như ngô… Trần bang chủ ngoại tứ tuần, trừ danh vọng ký ức thì có còn gì cho mình đâu ngoại trừ cái chức toàn quyền chọn lựa ca kỹ mà Cát tài chủ đã giao phó.
“Nàng ơi, biết nói làm sao để nàng hiểu. Ta hận một nỗi cao xanh oan nghiệt, cho ta hiện hữu trên cõi đời này sớm trước nàng vài mươi năm”, Trần bang chủ nỉ non.
“Nàng hỡi, phải làm sao để nàng biết. Ta một thân nam tử, đầu có thể rơi, máu có thể đổ nhưng mắt không thể đỏ hoe. Vậy mà trước nàng, ta như đứa bé lần đầu tiên được gia phụ, gia mẫu mua cho thanh kẹo hồ lô”, Trần bang chủ thảm thiết.
“Nàng hỡi, tạo hóa trêu ngươi. Dẫu rằng, gặp được nàng đã là hạnh ngộ. Ta trước mặt nàng, ta không còn làm chủ được ta”, Trần bang chủ dốc lòng.
Trần bang chủ nói đến mức, tuyết tan chảy trên cây, lá đương xanh chuyển vàng, nhạn đương bay trên trời bỗng dưng rơi xuống, gấu đương ngủ đông vội vã tìm đến để yêu nhau…
Đáp lời Trần bang chủ, Bảo cô nương mỉm cười e thẹn: “Trần bang chủ hỡi Trần bang chủ, lời ong tiếng ve thiếp đã nghe đến nhàm tai. Ở nhà gia mẫu dạy, gặp kẻ lắm lời cần phải đề phòng. Nay Trần bang chủ cứ mở miệng là thề thốt, không phải là đang làm khó cho thiếp sao?”.
“Nàng ơi, lời nói như đao làm đau lòng ta. Nàng có thể hồ nghi hết nam nhân trong thiên hạ, nhưng chân tình của ta dành cho nàng, xin hoàng thiên chứng giám, nghìn năm còn vẹn nguyên một màu tươi mới”, Trần bang chủ thở than.
“Thôi thì hữu hội kỳ duyên, ta thán mà làm gì. Có điều, thiếp không tin lời đường mật. Nếu Trần bang chủ cho thiếp được làm đệ nhất ca kỹ trong chốn kinh thành, thiếp sẽ vì Trần bang chủ mà bồi đáp”, Bảo cô nương mặc cả.
Xưa nay có thấy nam nhân nào từ chối nữ nhân vì mình mà bồi đáp bao giờ. Thanh danh bấy lâu nay, Trần bang chủ quẳng hết dưới chân cầu, chỉ miệt mài ngày đêm chơi trò loan phượng’ (theo antgct.cand.com.vn).

- Đứng sau màn nhìn lén người đẹp
(Thân hình mạn diệu như ẩn như hiện)
'Trang Sinh tự nhận mình không tính là tặc. Nhưng mà nghề nghiệp của hắn cũng thuộc một trong các loại tặc, hắn là Thiên Sự Thông - so với Bách Sự Thông hiểu nhiều hơn một chút, so với Vạn Sự Thông biết được ít hơn một chút, cho nên người gi­ang hồ cho hắn một cái tên rất thanh nhã, ‘Thiên Sự Thông’. Bách Sự Thông tốn tiền mua tin tức, Vạn Sự Thông ngoắc ngoắc tự nhiên có người cống hiến tin tức, hắn Thiên Sự Thông lúc không có tiền thì tự mình đi thu thập tin tức, khi có tiền trộm lười mua cái tin tức.
Cho nên, Trang Sinh ở cách màn che bằng sa mỏng rình coi thấy nữ tử kia mảnh khảnh gáy, tóc đen mượt như sa tanh, còn có thân hình mạn diệu như ẩn như hiện dưới làn nước gợn, trong đầu đã muốn bắt đầu tưởng tượng gương mặt kiều diễm mềm mại đáng yêu… Uông Vân Phong ngẩng đầu, vừa lúc nhìn đến một thân ảnh tịnh lệ khoác áo dài mỏng manh, theo tường viện bay lướt mà qua… sợi roi san hô quen thuộc hung hăng đánh vào trên vách tường, đánh bay ra màu trắng bột phấn, bột phấn bay lên, theo nguyệt sắc thiên không tôn thêm dáng người mạnh mẽ kia của Hạ Lệnh Mị. Nàng bay không cao, cách không xa, trong lúc thân mình lướt qua, hắn tựa hồ còn ngửi được mùi thơm ngát quen thuộc kia ở chóp mũi quanh quẩn không đi’ (theo ninoli.wordpress.com).

- Lọt vào khuê phòng đúng lúc tiểu thư đang tắm

(Nước da trắng nõn hơi hơi phiếm hồng)
‘Vào một đêm nọ, hái hoa đạo tặc nổi tiếng trong truyền thuyết cuối cùng cũng xuất hiện trên xà ngang tại một hộ gia đình giàu có nào đó, hắn đã hỏi thăm qua, tiểu thư nhà này là mỹ nhân hạng nhất nhì trong kinh thành, dung mạo vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha vạn phần… Y phục màu đen ẩn trong màn đêm, hái hoa đạo tặc yên lặng không một tiếng động mà xuyên qua hành lang dài ở đình viện, vọt vào khuê phòng của tiểu thư.
Hái hoa đạo tặc thật may mắn khi vào đúng lúc tiểu thư đang tắm rửa, trong làn hơi nước mờ mịt, dáng người xinh xắn của tiểu thư như ẩn như hiện, mái tóc dài đen mượt tản mạn bồng bềnh trong nước, nước da trắng nõn được hơi nước ấm nóng vây lấy hơi hơi phiếm hồng, đôi mắt sáng ngời nhu tình như nước, ngay cả động tác lau người cũng mềm mại đáng yêu vô cùng… Hái hoa đạo tặc thiếu chút nữa đã kiềm nén không được mà bổ nhào đến…’ (theo wattpad.com).

4. Thái hoa đạo tặc’ chắc là một nhân vật xấu, xứng đáng bị lên án, nhưng không hẳn là hoàn toàn xấu. Điền Bá Quang ban đầu là một người xấu và đã bị trừng phạt đích đáng, việc xử lý của nhà sư Bất Giới có tính nhân bản cao mà từ đó về sau họ Điền có cơ hội để làm điều thiện để chuộc lại tội lỗi mà y đã làm trong quá khứ. 
Kim Dung đã dựng nhân vật này còn có thêm mục đích đả kích kẻ xấu nhưng bên ngoài mang mặt nạ của một người tốt. Mặc dù Điền Bá Quang có cái xấu (dâm), nhưng y tốt hơn rất nhiều so với những kẻ tàn ác nham hiểm, mị dân, giả nhân giả nghĩa... Ngoài ra, xưa nay, người ta thường gọi là ‘sắc hiệp’ để chỉ những kẻ thường hành hiệp trượng nghĩa nhưng ham mê sắc đẹp…
Cuối cùng, thượng đế đã sáng tạo ra ‘âm dương tương hợp’ mà làm cho thế giới này trở nên kỳ ảo và lung linh diễm tuyệt. Trừ thánh nhân ra thì ‘anh hùng nan quá ải mỹ nhân’, Lã Bất Vi mê Triệu Cơ, Khang Hi mê Nghi Phi, Napoleon mê Josephine, Kenedy mê Marilyn Monroe, Nguyễn Huệ mê Ngọc Hân…, nói chung, không lẽ anh hùng lại không thích mỹ nhân, và không lẽ kẻ không thích mỹ nhân mà lại là anh hùng!
Thiện và ác luôn luôn hòa quyện trong một con người, mà giữa thiện và ác chỉ cách nhau có một sát na, nhưng biển khổ vô biên, quay lại sẽ thấy bờ. Kẻ ‘anh hùng’ đang đi lầm lũi trong cuộc đời đầy phong ba bão tố rồi cũng có lúc dừng lại thét lên hãi hùng vì đối diện với bờ vực thẳm của hư vô, lúc đó y vô cùng mong muốn có một bàn tay mềm mại, một giọng nói yêu kiều và một thân hình ấp áp lôi y ra khỏi bờ vực thẳm đó...