Khi còn đi làm, vì tập trung vào chuyên môn nên tôi chỉ biết vài từ như ‘bullshit’ là vớ vẩn, bây bạ, (nói/làm) như cái cụk cặk..., hay ‘goddamn’ là mẹ nó, chết tiệt... Trong một số phim ‘gangster’ của Daniel Craig (anh thường đóng vai ‘Điệp viên 007' hay ‘Người vận chuyển’), tôi có để ý thử bọn giang hồ phương Tây nói tục như thế nào, nhưng té ra là họ có nhiều câu/từ ‘chửi thề’ nhưng không ‘chửi tục’...
Ta hay quen với nhiều từ như ‘game thủ’, ‘kỳ thủ’ (cao thủ đánh cờ), ‘phượt thủ’... Và nay là ‘mạ thủ’, trong đó, ‘mạ’ là một từ Hán Nôm, trong ‘mạ lị’, ‘nhục mạ’, ‘lăng mạ’... (chứ không phải trong ‘cây mạ’, ‘mạ vàng’, người Mạ (ở cao nguyên Di Linh) hay là ‘mẹ’ dùng ở một số nơi tiếng miền Tây)...
Xa hơn... Nhiều nhất là trong ‘Tam quốc chí’, khi đánh nhau mà một bên quyết cố thủ, thì bên kia cho quân ra ‘chửi bới, lăng mạ’ để dụ bên kia phải mở cửa thành xuất trận, và kẻ dễ bị dụ khị nhất là Trương Phi, Nể Hành, Mạnh Hoạch hay Mã Thốc..., trong ‘Thiên long bát bộ’ là Nam Hải Ngạc Thần hay Bao Bất Đồng..., trong ‘Ỷ thiên đồ long ký’ là Chu Điên, Tống Thanh Thư, Hàn Lâm Nhi hay Hạ Trụ..., trong ‘Sở Lưu Hương’ là Hồ Thiết Hoa..., trong ‘Tây du ký’ đích thị là Trư Bát Giái..., và dễ thấy trong cuộc bầu cử TT Mỹ năm vừa rồi, bên thì ‘mạ lị’ ông Trump, bên thì ‘mạ lị’ ông Biden...
Ngoài ra, ta có thể biết từ ‘phong sát’ còn ác liệt hơn cả ‘mạ lị’, đó là lăng mạ, hạ bệ, truy tìm, tìm bắt, tìm diệt, thậm chí là giết người diệt khẩu, như trong phim Bao Thanh Thiên có cụm từ ‘truy tầm hung thủ về quy án’...
Dưới đây là bài đọc thêm... và lưu ý rằng chỉ có giá trị tham khảo.
*
MẠ THỦ (trích)
1) ...Một cách ngắn gọn, mạ thủ là một kẻ chuyên nghề chửi... Lịch sử ra đời của mạ thủ vẫn còn mang tính thời sự ngày nay.
Theo tác giả Huy Phương (báo Người Việt), danh từ này xuất phát từ thời Hán Sở tranh hùng và Tam Quốc Chí bên Tàu. Thời đó, nhà cầm quyền huy động những người có lá phổi lớn, tiếng nói vang, và có cách chửi độc địa để làm ‘mạ thủ’. Mạ thủ chỉ có một việc đơn giản là chửi bới đối phương. Họ trong tư thế trần truồng, xông lên phía trước, sát cổng thành của đối phương, và tung ra những lời chửi bới tục tĩu và dơ bẩn nhứt nhắm vào đối phương. Mục đích là hạ nhục và khiêu khích đối phương bằng cách thoá mạ ông bà tổ tiên của đối phương, sao cho họ mở cửa thành để lính xông vào. Điều trớ trêu là mạ thủ là những người bị chết đầu tiên vì họ không có vũ khí khi xông trận. Họ có thể xem như là những con chốt thí cho bọn cầm quyền.
Tàu ngày xưa là nơi sản sanh ra những mạ thủ, thì Tàu ngày nay cũng có những đội quân mạ thủ, nhưng họ mang một danh xưng văn hoa hơn: dlv. Tiếng Hoa là "wumao". Báo chí phương Tây gọi họ là "50 cent Army" ("Lực lượng 50 cent"). Tại sao là '50 cent'? Tại vì mỗi mạ thủ được trả lương 50 cent cho mỗi 'bình luận' họ viết trên mạng... Theo ước tính của Gs King (ĐH Harvard, gking-harvard-edu), Tàu có chừng... 2 triệu mạ thủ, túc trực 24/24 trên mạng để theo dõi và... chửi... Thật ra, mạ thủ không có khả năng nghị luận, vì mục đích tồn tại của họ đơn giản là chửi bới và nhục mạ đối phương. Họ trong thực tế là những tên hề rẻ tiền, những kẻ tâm bệnh.
Bọn mạ thủ cũng rất thích làm ra vẻ 'worldly' bằng những bình luận về quan hệ quốc tế..., hết lời ca ngợi các lãnh đạo Tàu..., những bài viết ca ngợi lãnh đạo cs và quảng bá sự tiến bộ của Tàu chiếm chừng 60% tổng số tin tức do bọn mạ thủ tung ra... Sự hiện diện của đội quân mạ thủ hay wumao không chỉ là một căn bệnh ung thư xã hội, mà còn là tín hiệu mạnh nhứt về một chánh phủ bất chánh... (Nguyễn Tuấn, đăng trên fb Hong Quang)
2) Báo Người Lao động, Thanh Niên cũng nói về "Mạ thủ"...
Sách vở ghi lại nhiều tích bên Trung Hoa, thời Tam Quốc, khi các vương triều tranh đoạt cương thổ, quyền lực đã biết dùng đến "mạ thủ". "Mạ thủ" là đội quân chuyên về chửi bới đối phương, kiểu như tâm lý chiến, để đối phương tức giận dẫn tới ra quyết định sai hoặc xuống tinh thần, dễ thua cuộc. Lực lượng "mạ thủ" thường đóng vai trò tiền quân khi công đồn, vây thành. Trong "Tam thập lục sách" - tập hợp 36 kế sách quân sự của Trung Hoa cổ đại - có đúc kết chuyện Tào Tháo sử chiêu khi đánh Viên Thuật thành kế thứ 26 là "Chỉ tang mạ hòe" (chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nghĩa khác: chỉ chó nhưng mắng mèo), nhờ đó mà thắng. Ấy cũng từ "mạ" mà ra. Tóm lại, từ xưa, chửi càn đã được sử dụng như là một thứ vũ khí.
Ở xứ ta, lấy chửi bới để ăn thua đủ, công kích hay hạ bệ người khác cũng là chuyện phổ biến. Dòng văn học hiện thực phê phán 1930-1945 có nhân vật Chí Phèo ("Chí Phèo" - Nam Cao) gắn chặt với hình ảnh tiêu cực "Hắn vừa đi vừa chửi"; hay nâng tầm lên thành "nghệ thuật" là bài chửi mất gà có lớp lang, vần điệu của bà mụ nhà quê trong "Bước đường cùng" (Nguyễn Công Hoan). Học giả Nguyễn Văn Vĩnh, trong bài "Ăn nói thô tục", đăng Đông Dương tạp chí năm 1914, đã thở dài về một thói xấu của người Việt: "... Lắm câu chửi rủa của ta, không tiếng nước nào dịch nổi..."!
...Thực tế, đã có không ít nạn nhân tự kết liễu đời mình vì không chịu nổi sức ép từ sự miệt thị của đám đông, trong đó có những trường hợp bị chửi bới, lên án một cách oan ức... Trong xã hội văn minh, chửi là hành động phản cảm, đi ngược lại toàn bộ các giá trị cao đẹp chung mà cộng đồng đang xây dựng, hướng về... Không lên án hành vi xấu, như vô cớ lăng nhục người khác, tức là sống thiếu trách nhiệm; hào hứng đón nhận, hùa theo đám đông hoặc cá nhân nào đó để thóa mạ tha nhân, cũng là một kiểu sống xấu, sống ác... (nld-com-vn, đăng trên fb Hoàng Hưng)...
*
Cũng như vụ ‘di biến động’ mới đây, ‘mạ lị’ là một từ cổ và không phổ biến ở VN... Ngày nay, trên fb, ta thường nghe một từ mới là ‘TROLL’ là ‘đì’, dìm hàng, chửi bới, ném đá, nhục mạ đối... thủ..., vd như mấy thằng Lạ thường hay hù mấy nước Quan Ngại là ‘ngộ tả nị hằm bà lằng’, tức là mầy có biết tao là to trym, à quên, là to con không!, nếu mầy mà dám trái ý thiên triều thì tao sẽ tẩn mầy thành món tương bần... Hưng Yên!, hahaha...
H...ết.
*Hình 1: Mạ thủ Lạ
*Hinh 2: ‘Ngộ tả nị hằm bà lằng’... thành món tương bần... Hưng Yên!