Có một ngôi làng nọ, trời cũng sinh trống sinh mái, chỉ có
điều hơi bị ngạc nhiên là ngài lại vô tình tạo ra ở làng này rất nhiều gà trống
gáy, mà con nào con nấy đều gáy rất to, chả con nào chịu nhường con nào.
*
Quay lại chuyện ở trên trời…
Một hôm nọ, Thái Thượng Lão
Quân mở mắt ra, bỗng thấy mình đang tồn tại trên thiên giới với một ông khác,
tướng có vẻ đạo mạo, mặc long bào vàng chóe, ngồi ngự trên một cái ghế giác
vàng với những con rồng bao quanh.
Lão bèn hỏi:
-Tôi là ai? Còn ông là ai? Sao tôi lại có mặt ở đây.
Ông nọ trả lời:
-Ta chính là ‘chân lý trừu tượng’, vì nhân gian không biết
nên gọi ta là Ngọc Hoàng Thượng Đế. Ta sinh ra Tề Thiên Đại Thánh để náo động
cho vui, còn sinh ra ngươi để… tâm sự cho đỡ buồn, vì ta cô độc lắm.
Lão lại hỏi tiếp:
-Vậy trên thiên giới có dân số là bao nhiêu? Có ăn không? Có
toa-lét không? Ủa, còn nghe nói ở đây có bà Tây Vương Mẫu canh giữ Vườn Đào,
có thiên binh thiên tướng mà đứng đầu bởi Lý Tịnh, Na Tra và Dương Tiễn gì đó!
Ngọc Hoàng nói:
-Thiên giới có dân số là… 3 người thôi: đó là ta, ngươi và
Tề Thiên Đại Thánh (tức là Tôn Ngộ Không). Ở trên này làm gì có đất mà trồng
đào, nên không có bà Tây Vương Mẫu đâu. Mọi người ở đây đều bất tử, nên chả cần
ăn, nên dĩ nhiên là không cần đi… toa-lét. Còn Lý Tịnh, Na Tra và Dương Tiễn
thì chết từ đời tám hoánh rồi… À, mà thôi, ngươi xuống trần gian điều tra thử tại sao làng
X lại sinh ra toàn vĩ nhân vậy. Trước khi đi, ngươi nhớ ghé qua Hoa Quả Sơn gặp
Tôn Ngộ Không, bảo nó chỉ ngươi phép ‘Cân Đẩu Vân’ để đề phòng bất trắc ở trần
thế, vì phép này nhảy 1 cái là 10.800 dặm, còn phép Đằng Vân như ngươi thì chậm
như rùa bò.
…Gặp lão Tôn xong, Thái Thượng Lão Quân bèn tay cắp phất
trần, dùng phép Đằng Vân bay tà tà xuống hạ giới.
*
Lão đang bay qua làng X thì thấy một blogger quèn, gã này đang
lẩm bẩm:
-Ta là thánh bút.
Lão bèn làm quen, rồi hỏi:
-Sao ngươi tự xưng là ‘thánh bút’?
Tên này trả lời:
-Tại vì tôi tự thấy là 3.000 năm nay chưa có ai viết văn hay
như tôi…
Lão hỏi tiếp:
-Ngươi có bằng chứng gì?
Gã nói:
-À, không…, nhưng tôi biết nhiều câu nói của vĩ nhân lắm,
tôi chỉ cần ngồi từ khuya tới sáng, viết 1 bài, là tất cả mọi báo chí đều đăng
tải bài của tôi, nhưng tôi… chưa bao giờ viết được 1 bài văn hay làm được 1 bài
thơ nào ra hồn cả.
Nhìn kỹ thì thấy tên này mặt nghệch như ngỗng ỉa, lão bèn
quay lưng, không ngờ gã này rượt theo và hét to lên:
-Tagore là vĩ đại!
Sợ điếng hồn, và vì sợ bị lây con vi rút ‘tâm thần hoang
tưởng’ của hắn, lão liền dùng phép Cân Đẩu Vân phóng cái ‘véo’ đi chỗ khác.
*
Lão đảo qua chỗ khác thì thấy một tên có dáng dấp văn nhân,
hắn đang lẩm bẩm:
-Ta là thánh nhân.
Tương tự, lão hỏi:
-Sao ngươi tự xưng là ‘thánh nhân’?
Tên này nói:
-À, tôi là thánh nhân vì tôi đã tự có tình yêu trong tôi,
nên tôi chả cần tình yêu ở bên ngoài.
Lão ngạc nhiên hỏi:
-Ủa, vậy những người có tình yêu với người khác thì không
thể là thánh nhân à?... Ta còn nghe ngươi tự xưng là đại triết gia nữa?
Tên văn nhân nói:
-Vì tôi viết cái gì cũng cố tình đưa vào entry càng nhiều từ
‘triết’ thật mơ hồ càng tốt, để cho bọn blogger nghĩ là tôi siêu việt. Tôi cũng
buồn là bọn họ tại sao không tự tìm hiểu về bản thân họ mà đi tìm hiểu những
chuyện đâu đâu…
Lão giải thích:
-Ủa, người ta viết ‘Tây du ký’, ‘Chiến tranh và hòa bình’,
‘Ngư ông và biển cả’, ‘Thuyết tương đối’, ‘Bình luận xã hội’, 'Nhạc Trịnh'… là để tìm hiểu
thế giới mà qua đó từ từ hiểu được bản thân họ, chứ ngươi muốn họ tìm hiểu cái
gì?
Tên văn nhân nói:
-Tôi buồn nhất là họ không dành thời gian để tìm hiểu về những lời nói siêu việt của tôi...
Lão than thầm:
-Trời ơi, lão bá tánh lo làm ăn gần chết, thời giờ đâu mà ca
tụng tên này.
…Thú thực, lão chả sợ vi-rút HIV hay H5N1, chỉ sợ lây loại vi-rút
‘đại triết gia’ này mà trên thiên đình mấy tỉ năm nay không có thuốc chữa, nên lão
vội vội vàng vàng dùng phép Cân Đẩu Vân ‘dọt’ đi mất.
*
Lão bay qua cuối làng thì gặp một tên ngố, hắn đang lẩm bẩm:
-Ta là đại thi hào.
Tương tự, lão hỏi:
-Sao ngươi tự xưng là ‘đại thi hào’?
Tên ngố trả lời:
-À, hôm trước tôi đi OFF, bên blog.yahoo.360 muốn PR để mọi
người tham gia trang web của họ, nên chọn ra vài ‘nhà thơ quèn’, thưởng cho mỗi
người một cái phong bì 100.000đ và 1… bịch kẹo mút.
Lão giật mình hỏi tiếp:
-Ủa, vậy chứ ai mà được thưởng 100.000đ là trở thành đại thi
hào à, chứ sao ta nghe nói giải Nobel người ta thưởng tới trên 20 tỉ mà?
Tên này nói:
-Tôi chỉ được thưởng có chừng đó thôi, nhưng tôi đã về khoe với
tất cả dân làng rằng tôi là đại thi hào rồi, lão không thấy tôi đang ăn kẹo mút đây à...
Lão thất kinh hồn vía, làm gì ở đời có chuyện ăn kẹo mút
mà trở thành đại thi hào!, lão lại dùng phép Cân Đẩu Vân chuồn khỏi tên này.
*
Lão bay lạc vào một vùng biển rất trữ tình, bỗng thấy một
thiên thần bé nhỏ đang chơi… Facebook. Lão bèn hoá thành một chàng thư sinh,
lân la đến làm quen, hỏi ra thì mới biết nàng tên là ‘bà Tưng’. Chàng hỏi:
-Sao em tự xưng là ‘bà Tưng’?
-‘Tại vì em không uống rượu thì em cũng bị tưng’, nàng trả
lời.
-‘À, hiểu rồi, em nói năng hơi quá để… nổi tiếng phải hôn!,
vậy thì cô pé bớt tưng đi nhé, đừng làm cho các bạn khác bắt chước, để chúng
chăm lo mà học hành cho tốt’, chàng dịu dàng khuyên nàng.
Cô bé tươi cười nói:
-Dạ, tiểu sư muội xin vâng lời Lệnh Hồ ca ca ạ!
…Nói chuyện với cô bé, lão thấy người rất nhẹ nhàng, lão nhủ thầm ‘trời
sinh ra nam nữ có khác’, và lão thấy cô bé ấy cũng không có
gì đáng ghét lắm, chí ít là cô ấy không tự xưng là ‘vĩ nhân’ như mấy con gà
trống kia, may quá…
*
Ngoài ra, lão còn nghe rất nhiều người lẩm bẩm rằng họ là
‘siêu sao’ về bóng đá, ca nhạc, siêu mẫu, rồi thi nhau sùng bái ‘đại gia’, đua
nhau tìm kiếm danh vị ‘tiến sĩ ảo’, nhiều người bỗng dưng nổi khùng lên lải nhải
suốt ngày là ‘tôi hiểu biết nhất thế gian’, thậm chí có không ít người tự xưng
là vĩ nhân ngang với các ông Bill Gates, Trần Hưng Đạo, Lão-Trang, Khổng-Mạnh… Lão bỗng
nhớ lại một chuyện kể bởi Ngọc Hoàng:
‘Ngày xưa, ta rất thích chơi đá gà, bèn mua về 1 con gà đá
tốt nhất nước, và thuê 1 huấn luyện viên đào tạo gà đá giỏi nhất nước, không
ngờ 4 tháng sau, thầy chả cho gà ra đá, ta mới hỏi:
-Sao tới bây giờ mà ngươi vẫn chưa cho gà của ta ra đá?
Huấn luyện viên nói:
-Tâu bệ hạ, con gà này còn hăng máu lắm, hễ thấy mấy con gà
khác đá là nó gáy, khi nào nó hết gáy thì mới thắng được.
Hai tháng sau, con gà này thấy mấy con khác tranh nhau ‘gáy’
mà nó vẫn ‘điềm tĩnh’ như không có chuyện gì xảy ra, tay huấn luyện viên mới nói:
-Con gà này cho ra đá được rồi.
Quả nhiên nó thắng và đạt chức vô địch’.
…Tới đây, lão thầm nghĩ:
‘Nếu bây giờ ta mà quay lại trời thì đó là 1 thứ thiên giới
trừu tượng, nếu mà ở lại với cái bọn ‘vĩ nhân’ này thì có ngày bọn chúng sai đi
‘chùi toa-lét’ vì ta không phải là con gà háo thắng nên không biết ‘gáy’, còn nếu yêu đương thì cũng có ngày ta phải bị biệt ly đau khổ, cuối cùng ở trên đời này
chỉ có cái chết là không trừu tượng’.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, lão bèn tà tà đi vào... Cổ Mộ.