Có người nói là mình bị ma ám. Người ta
nói rằng con người có 2 phần là “con” và “người”. Nhưng hắn nói là,
ngoài phần “người”, con người có tới 2 con lận, đó là “con thú” và “con
ma”. Con ma này là một phần nhỏ của tâm ma – đáng sợ vô cùng. Khi “x” bị
điên, mất trí, bị xỉn mất lý trí, …, khó có thể nói kẻ ấy là con thú
hay con người được.
Có nhiều người tự xưng mình là con người,
là thánh, là vĩ nhân, …, nhưng trong bụng dạ đầy tâm ma. Đạp lên trên
sự giả dối đó, nhiều lúc hắn thích là "con" hơn là “người” đó, hắn thú
vị với điều đó lắm, hắn hay biện hộ rằng “cuộc đời đó, có bao lâu, mà
hững hờ”. Vì cuộc đời đó có bao lâu, nên hắn thường âm thầm ôm ấp hình
bóng của Lưu Diệc Phi, Triệu Minh, Hoàng Dung, Nhậm Doanh Doanh, bình
thường thôi.
Hắn nói hắn cũng mê phụ nữ, nhưng không
quá chìm đắm vì hắn cũng mê triết học. Hắn tự biết lý trí mình cực mạnh,
nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn bi mê muội vì phụ nữ đấy. Hắn rất thích
triết học chứ không phải là yêu, hắn chỉ nói ra cái mà hắn suy nghĩ thôi
và chỉ có một điều là hắn muốn những suy nghĩ đó tồn tại sau khi hắn ra
đi.
Hắn nghĩ là có thể, người ta sẽ cười khi
đọc bài viết của hắn, đối với hắn, đó là một sự thành công. Nhưng hắn
nghĩ khi nào người ta đọc những dòng chữ của hắn, mà người ta khóc, thì
mới là điều hắn thực sự mong muốn, hắn sẽ cố gắng. Nếu người ta khóc khi
đọc về số phận con người, thì người ta sẽ hiểu tốt hơn về chính mình và
người khác.
Người nào đó bảo hắn thật ra cũng có một
chút chiêm nghiệm, thâm thúy đằng sau những dòng chữ mộc mạc kia. Hắn cố
gắng viết một cách “thật” nhất, vì đối với hắn, cái mộc mạc/giản đơn
nhiều khi là chân lý, hắn anh không thích cái bị gọi là phi thường hay
vĩ đại. Vì hắn đang đi vào cái mộc mạc (hắn rất cảm thông với nông dân)
là một việc rất khó khăn, nếu hắn không làm được thì đối với hắn là chưa
thành công lắm (được người ta cười và được người ta khóc). Hắn đang đi
về cái nguyên thủy và "trần truồng", đúng là bản chất của con người,
10.000 năm sau đó vẫn là vậy. Có thể người ta tưởng mộc mạc là cái tầm
thường, nhưng có lúc cái mộc mạc cũng rất khó hiểu, hãy dùng cái mộc mạc
để hiểu cái mộc mạc, như vậy mới hiểu được. Cái gì của thượng đế đều
mộc mạc và giản dị, tại con người phức tạp hoá nó đi thôi. Người ta
thích nói về cái tốt quá nhiều rồi, nên hắn không thích nói nhiều về cái
tốt đâu ạ.
Triết học, khác với triết lý, vì nó là
một khoa học nên là một tập hợp “chữ”. Hắn nghĩ là cố tình nhắc đến từ
triết học là sai lầm vì nó chỉ là ngôn từ thôi. Đơn giản, là hắn tự nghĩ
ra một cái gì đó, và hắn biết là những suy nghĩ đó có khả năng có giá
trị. Làm điều đó, hắn không muốn phụ thuộc vào bất cứ một cái gì hết.
Hắn không chuộng hình thức hay cầu kỳ, hắn mình biết cân đối mà là tính
cách của hắn: không nặng không nhẹ, không thừa không thiếu, ... Hắn cũng
không cố ý đưa ra một đinh nghĩa nào đó, định nghĩa nguy hiểm lắm, hãy
nói cảm nhận của bạn như thế nào thôi, cảm nhận là thật, định nghĩa có
thể là "giả".
Con người nên nhận biết cái mà mình không biết, cái biết chỉ là cái hữu hạn và tầm thường thôi, hắn nghĩ vậy.
Hãy lắng nghe đoạn đối thoại sau đây:
A: …em bị ma ám cái gì?
B: thì tối qua con ma đó ko biết làm sao mà say rượu đt nói lăng nhăng
A: con ma nào?
B: "cái gì mà a đã suy nghĩ
rất kỹ rồi, a ko thể thiếu e, a có thể đánh đổi tất cả gia đình, bạn bè
(vì em)....tin nhắn thế đấy…"làm lại từ đầu nhé"…"e ngủ chưa, a say quá
nói năng linh tinh e đừng giận nhé, khà khà"
A: ah, hắn bị điên rồi, anh kg tin mấy người đàn ông đó đâu
B: e cũng chẳng muốn nghe
những lời của kẻ say rượu…nhưng phiền lắm, e tắt nguồn dt, sáng mở ra
thì nhắn tin nhắn như thế…chứ qua gọi dt riết e nhức đầu luôn…tắt nguồn
ngủ luôn
A: người ta mượn rượu để có can đảm tỏ tình, nhưng lợi dụng rượu để nói quá đáng là kg đáng tin cậy
B: ah, e kể a chuyện mới chưa nhỉ…cái chuyện e đi đổ xăng bị bắt nạt ấy…hi hi
A: ?...ah, chưa
B: e kể nha…
trước tết e đi công tác nhưng ghé đỗ xăng bằng phiếu…
mọi lần ko có vấn đề gì…
tự dưng hôm đó bị cái a trạm trưởng yêu cầu để số đt lại…
e nghĩ có vấn đề gì cần đối chất..nên cho số mà ko suy nghĩ gì cả…
thế rồi sau này mới biết mình bị lừa mà ko hay…pó tay…
thế là anh ấy đt rủ đi uống nước, ăn tối…ôi trời mệt chết…
e rủ nhỏ Liên bên truyền thanh đi uống nước 1 lần để pát-xê sang cho nhỏ…
mà ai ngờ anh ấy nhắm vào e…
chết luôn…tức quá e không biết làm sao…
e bảo là e có chồng 2 con rồi…hì hì…
(anh đã nói em rất thu hút đàn ông mà, em chưa bít giá trị của em)
thế là cái mặt của anh ấy lúc đó…hì hì…
(trời, ma mảnh)
e nghĩ lại mà không nhịn được cười ạ…cứ mỗi lần nghĩ cái mặt thộn ra ấy e lại buồn cười chết đi được…
A: uh, nếu là anh thì ai có 2 con, nếu anh thương thì vẫn thương, kg thộn mặt ra đâu
B: tự tin vậy sao…
A: trời, 2 đứa mình là "con", đúng đấy
B: hj hj…anhhh, sao tự dưng giờ e làmmm
biếnggg quáaaa hà…sáng nay họp Đoàn xong về phòng luôn chẳng làm việc
tiếp…, hi..hi..chiều nay có thể sẽ họp Chi bộ…nhưng e thích a là 100%
"con người" với e hơn là chỉ 50/50…hiểu ko
A; nhiều lúc anh "con " hơn “người” đó, anh thú vị với điều đó lắm, cuộc đời đó, có bao lâu, mà hững hờ
B: hônggg…e nói rồiiii…e ko thích
50/50…có nghĩa là ko thích cái gì cũng 1/2=1…hiểu nổi ko…bác sĩ (là hắn)
làm tui bệnh rồi biết làm sao…tui bệnh ghiền nc với bác sĩ mất
rồi...mai mốt bị gọi là bà “tám” là tại anh đấy
A: hiểu chứ, anh cũng thế
B: a nói cho e biết xem khi rãnh rỗi a thường suy nghĩ về điều gì nè
A: anh mãi suy nghĩ về triết học em ạ, kg bao giờ dứt
B: vậy à, trong triết của a có hình bóng của Chu Chỉ Nhược, Lưu Dược Phi, của Triệu Minh, Hoàng Dung, Nhậm Doanh Doanh ....nữa ạ
A: uh, nó cũng nằm trong triết học
B: sao?
A: anh cũng mê phu nữ, nhưng anh kg quá chìm đắm, vì anh mê cả triết học
B: nói chung, muốn nói a thuộc típ người phong lưu đa tình… nhưng vẫn có lý trí ạ…vì a có tình yêu triết học…đúng không ạ
A: lý trí anh cực mạnh, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn bi mê muội vì phụ nữ đấy
B: hi hi… nói chuyện nghe hay nhỉ… nhưng e vẫn chưa hiểu
A: kg phải anh yêu triết học, cái anh viết chỉ là cái mà anh suy nghĩ thôi và chỉ có một điều là anh muốn nó tồn tại…
B: e và a ở cách xa nè…lại ít có dịp gần gũi trò chuyện để hiểu nhau…sao a lại có ấn tượng về e ạ…có thể cho e biết ko ạ?
A: anh nói nè…em nói em đã cười khi đọc
bài viết của của anh, đó là một sự thành công…nhưng anh nghĩ khi nào em
đọc những dòng chữ của nó, mà em khóc rưng rức, thi mới là điều anh mong
muốn
B: a chưa biết e cười vì lí do gì mà…e chưa cho a biết tại sao e cười mà
A: nếu em khóc khi đọc bài của anh, thế là em sẽ hiểu
B. e nghĩ a khó mà lấy được nước mắt của e ạ
A: khi nào em chưa khóc, em sẽ chưa hiểu nó…anh sẽ làm được như vậy, sau này em sẽ thấy khác hẳn
B: thật ra cũng có 1 chút chiêm nghiệm, thâm thúy đằng sau những dòng chữ mộc mạc kia nhưng
A: cái mộc mạc nhiều khi là chân lý… anh kg thích cái phi thường hay vĩ đại
B: nó vẫn đem lại cho e cảm nhận ở một mức độ cảm nhận được tâm trạng của người khi viết nó ntn thôi
A: vì mộc mạc, nên có lúc cũng rất khó hiểu, hãy dùng cái mộc mạc để hiểu cái mộc mạc, như vậy mới hiểu được
B: vâng những đường cong đều bắt đầu từ
những đoạn thẳng ghép lại với nhau…rất căn bản để có những cái chi
tiết…e hiểu điều a muốn nói
A: anh đang đi vào cái mộc mạc, vô cùng khó khăn em ạ, nếu anh không mộc mạc thì 1 sự thất bại to lớn xảy ra
B: e hiểu…muốn bình luận về cây lúa cần nói về hạt giống trước tiên ạ
A: nói chung khi em đọc nó, em “hơi” có cảm giác là nó tầm thường, là đã đạt được một phần anh mong muốn
B: nhưng mộc mạc quá thì ko nên…e có nói là e cảm nhận nó tầm thường đâu
A: cái gì của thượng đế đều mộc mạc và giản dị, tại con người phức tạp hoá nó đi thôi…nhưng em có tìm thấy em trong đó kg?
B: hi hi…a ko cho e nói à…(trong đó) a dành nói hết phần e rồi…hi hi như vậy là xấu nha…
A: anh có thích cái tốt đâu ạ
B: e không thích tung hứng, hay vuốt ve
một ai đó để họ vui lòng mà phải nói khác đi cảm nghĩ cảm giác của mình
về một vấn đề mà người ta muốn mình quan tâm thực sự, cảm nhận thực sự
A: ah, anh mừng qúa
B: khi a đã gởi gắm rằng e hãy đọc kỹ,
thật sự e hiểu rằng với những hiểu biết của e còn ở thế kỷ thứ 20 thì a
đã ở thế kỷ 25 rồi…
nhưng a vẫn gởi gắm e đọc và cảm nhận…nên e xem đó là một việc làm nghiêm túc…ko phải là một đoạn văn giải trí, giết time
A: trời, anh đang đi về thời nguyên thủy và "trần truồng", đúng là bản chất của con người
B: hi hi, ko, cuộc sống là 1 vòng tròn, xuất phát điểm cũng là đích đến a ạ, người ta cứ nghĩ rằng đi đến đích ở đâu đâu
A: nhưng 10.000 năm sau đó vẫn là vậy
B: Nhưng thật sự họ đang trở về điểm phát mà thôi…đó là thứ triết học a đang theo đuổi
ồi … e cảm nhận được qua a thôi
A: giỏi quá, anh đã gặp phải 1 triết gia "cai" rồi
B: "cái" gì chứ, không có dấu khó hiểu quá hi hi
A: mình nhắc đến triết học là sai lầm em ạ, nó chỉ là ngôn từ thôi
B: a đã nghe nhiều về câu triết học là
khoa học của những môn khoa học đúng ko…khoa học, triết học…xã hội học,
...., đều là ngôn từ cả, nhưng ko có những ngôn từ đó thì
A: trùi, anh chả bít nữa, anh tự nghĩ ra 1 cái gì đó, và anh biết nó có khả năng có giá trị
B: không thể khoanh vùng được phạm trù để nghiên cứu a ạ
A: anh kg muốn phụ thuộc vào bất cứ 1 cái gì hết
B: a thích 1 bông hoa, nhưng a ko cho nó
một cái tên thì a phải phân biệt nó như thế nào? mỗi lần nhắc đến nó a
lại lôi một lố định nghĩa ra ạ…hj hj không cầu kỳ ko có nghĩa là bỏ sót
tất cả, mà là mình biết cân đối…e thích tính cách này của a - không nặng
không nhẹ, không thừa không thiếu, ....
A: định nghĩa nguy hiểm lắm, hãy nói cảm nhận của bạn như thế nào thôi…cảm nhận là thật, định nghĩa có thể là "giả"
B: nếu không quy ra định nghĩa mà chỉ nói
về cảm nhân thì sẽ rối tung đấy, ví dụ nhé, a thích hoa hồng ko, ko ạ, e
thích, điểm chung ở đâu để nhận biết ạ
A: con người nên nhận biết cái mà mình kg biết, cái biết là tầm thường lắm
B: thôi ko bình nữa…e làm gì có khả năng
nc tay đôi với a chứ…e hy vọng mình hiểu được những gì a nói và nói đúng
những gì a nghĩ là mừng rồi
A: trùi, chiều gặp nhé, ý tưởng tràn ngập đầu óc anh rồi, ...
Anh phải đi vào "trầm lặng" em ạ, sorry.
(Ngày 14/3/2011)