Tôi
không có thì giờ..., suy nghĩ mấy ngày..., trong khi suy nghĩ 'lụm' được mấy tin hơi bị thời sự sau đây: ‘U22 VN hòa UAE 1-1’*, bài thơ ‘HỠI
CÁC BẠN VÀ NHỮNG KẺ ĐỒNG HÀNH’* (Khalil Gibran), ‘Chất
độc Lạ’*, ‘Đi bão’ vụ... ca sĩ Mỹ Cakey Musgraves “quên” mặc quần?, lờ Tư Chính!’* (HÌNH 1),
đặc biệt là ‘Thế nào là hiếp dâm?’*, hehe... Tuy nhiên, vì là người mê kiếm hiệp
(ẻm và bóng đá...), nên tôi thích cụm từ ‘Giáng mông dập nát củ’ trong stt 'vô tình lụm được' dưới đây...
*
QUÁN TRỌ MA QUÁI
Dãy núi bao quanh lừng lững cùng những mảng mây xám xịt đặc kịt bốn bề khiến trời như tối sớm. Con đèo Mẽng Pì Là ngoằn ngoèo quấn theo sườn núi hệt như một con rắn suy dinh dưỡng, gày gò đang cố nuốt lấy thân thể lực lưỡng, đồ sộ của một con bò...
Dương Quá vắt chim trên vai, vừa đi vừa thở phì phò vì từ sáng đến giờ chưa được gì vào mồm, lại toàn phải leo đèo dốc. Thực ra đói thì có thể chịu được, nhưng điều khiến Dương Quá lo lắng là trời đã sắp tối, mà ở giữa cái chốn đèo núi heo hút này thì kiếm đâu ra chỗ nghỉ qua đêm? Thế mà thật may: vừa đi hết chỗ cua thì trước mặt Dương Quá hiện ngay ra một quán trọ 7 tầng có cái tên khá Tây: Ba-nó-ra-ma*.
Dãy núi bao quanh lừng lững cùng những mảng mây xám xịt đặc kịt bốn bề khiến trời như tối sớm. Con đèo Mẽng Pì Là ngoằn ngoèo quấn theo sườn núi hệt như một con rắn suy dinh dưỡng, gày gò đang cố nuốt lấy thân thể lực lưỡng, đồ sộ của một con bò...
Dương Quá vắt chim trên vai, vừa đi vừa thở phì phò vì từ sáng đến giờ chưa được gì vào mồm, lại toàn phải leo đèo dốc. Thực ra đói thì có thể chịu được, nhưng điều khiến Dương Quá lo lắng là trời đã sắp tối, mà ở giữa cái chốn đèo núi heo hút này thì kiếm đâu ra chỗ nghỉ qua đêm? Thế mà thật may: vừa đi hết chỗ cua thì trước mặt Dương Quá hiện ngay ra một quán trọ 7 tầng có cái tên khá Tây: Ba-nó-ra-ma*.
...“Trong
phim Tây Du Ký, giữa chốn hoang vu mà tự nhiên lại mọc ra cái quán trọ tiện
nghi thế này thì y như rằng là do yêu quái biến hình để lừa bắt Đường Tăng” -
nghĩ vậy, rồi nhìn cảnh núi đồi liêu trai, âm u sương phủ, Dương Quá cũng thấy
hơi rờn rợn, nhưng rồi lại chép miệng: “Thịt Đường Tăng ăn vào trường sinh bất
lão thì yêu quái nó mới khoái, chứ thịt mình, ăn vào thành trường sinh bất lực,
yêu quái nó thèm quái gì”, và quyết định rẽ vào...
“Quý khách đã book phòng trước chưa ạ?” - con bé lễ tân non choẹt, ngực búng ra sữa hỏi bằng giọng lãnh cảm khi Dương Quá ngỏ ý muốn thuê phòng. “Ơ… Ta chưa! Nhưng, ở cái chốn hẻo lánh này mà cũng phải book phòng trước sao?” - Dương Quá ngạc nhiên hỏi lại. “Trước đây thì không - con bé lễ tân đáp - nhưng từ ngày cái quán trọ này nổi như cồn trên mạng và bị chửi tơi bời vì phá hoại cảnh quan hoang sơ thì khách kéo đến nườm nượp. Quý khách nếu chưa đặt trước thì vui lòng ngồi đợi tuần sau khả năng cao sẽ có phòng”.
“Quý khách đã book phòng trước chưa ạ?” - con bé lễ tân non choẹt, ngực búng ra sữa hỏi bằng giọng lãnh cảm khi Dương Quá ngỏ ý muốn thuê phòng. “Ơ… Ta chưa! Nhưng, ở cái chốn hẻo lánh này mà cũng phải book phòng trước sao?” - Dương Quá ngạc nhiên hỏi lại. “Trước đây thì không - con bé lễ tân đáp - nhưng từ ngày cái quán trọ này nổi như cồn trên mạng và bị chửi tơi bời vì phá hoại cảnh quan hoang sơ thì khách kéo đến nườm nượp. Quý khách nếu chưa đặt trước thì vui lòng ngồi đợi tuần sau khả năng cao sẽ có phòng”.
Dương Quá
thở dài quay ra, ngán ngẩm nghĩ tới cảnh phải ngủ ngoài đường. Nhưng được vài
bước, Dương Quá nghe sau lưng giọng ai đó cất lên: “Thí chủ có phải là Dương
Quá đại hiệp một tay hai chim lừng lẫy võ lâm với tuyệt chiêu “Giáng mông dập
nát củ” đấy không?”. Dương Quá quay lại thì nhận ra đó là một vị hòa thượng,
nhưng không rõ thuộc môn phái nào… (HÌNH 2)
Dương Quá đáp lễ cúi chào, nhưng chưa kịp nói gì thì vị hòa thượng đã tiến đến gần, tiếp lời: “Bần tăng có thể sờ chim của đại hiệp được không?”. Dương Quá gật đầu, rồi cầm con chim trên vai mình đặt vào lòng bàn tay vị hoà thượng. “Ta xem trên phim, thấy chim của thí chủ khá to, sao ngoài đời lại nhỏ vậy?” - vị hoà thượng vừa mân mê đầu chim vừa hỏi. “Dạ! Khi nào cũng to: ấy là chim bệnh, lúc nào cũng nhỏ: ấy là chim yểu. Khi cần to thì to, lúc muốn nhỏ thì nhỏ, ấy mới là chim hay!” - nghe Dương Quá đáp vậy, vị hòa thượng gật gù: “Quả xứng danh Dương Quá đại hiệp, không những võ công xuất chúng mà chém gió cũng hơn người. Giang hồ trọng tài năng, không trọng tiền bạc. Phòng của bần tăng không rộng, nhưng tấm lòng thì luôn rộng. Nếu thí chủ không chê, có thể vào nghỉ cùng, tiền phòng mình cưa đôi”.
Dương Quá không giấu nổi mừng vui: “Đa tạ vị sư phụ! Vậy tại hạ không khách sáo ạ!”. “Nhưng bần tăng có một điều kiện - vị hòa thượng nghiêm giọng - bần tăng sẽ nằm ở giường trong, cạnh bên cửa sổ. Nửa đêm, dù có bất cứ chuyện kỳ quái gì xảy ra, bần tăng mong thí chủ hãy coi như không hay biết”. Dương Quá nghĩ thầm: “So với việc phải ngủ ngoài đường thì ngoại trừ ăn “shit”, còn tất cả các điều kiện khác ta gật đầu hết”, vậy là Dương Quá gật đầu và theo chân vị hòa thượng lên phòng.
Có vẻ như vị hòa thượng đang dùng bữa tối, bởi đồ ăn vẫn còn bày ngổn ngang trên bàn. Thấy Dương Quá nhìn chằm chằm vào đồ ăn của mình, vị hòa thượng cười, giọng hiền từ: “Giang hồ trọng tình nghĩa, không trọng hình thức. Nếu thí chủ không chê có thể ngồi xuống ăn cùng bần tăng. Tiền ăn mình cưa đôi”. Dương Quá nuốt nước miếng đang túa ra, lễ độ đáp: “Dạ! Vậy tại hạ lại không khách sáo!”.
Thức ăn toàn mấy đồ chay như bí đao, khoai sắn, cà dái dê, cà lang bí rợ… nhưng đang đói nên Dương Quá ngồi xuống, vồ lấy một củ khoai cho vào mồm ăn ngay. Nhai được vài miếng, Dương Quá thấy ngờ ngợ vì nó không giống vị khoai mà lại giống vị heo quay. Đoán được suy nghĩ của Dương Quá, vị hòa thượng liền ôn tồn giảng giải: “Bần tăng là người xuất gia, nếu để nguyên thịt vậy mà ăn thì cảm giác rất tội lỗi, đành nhờ đầu bếp nặn thịt thành hình rau củ quả để ăn cho lòng thanh thản. Khoai mà thí chủ đang ăn là làm từ thịt heo quay Bắc Ninh. Bí đao này là làm từ thịt gà Đông Tảo. Sắn làm từ thịt chó Nhật Tân…”.
“Vậy còn cái này?” - Dương Quá vừa hỏi vừa giơ quả cà dái dê lên. “À - vị hòa thượng cười đáp - cà dái dê đó nó giống hệt dái dê rồi nên là làm bằng dái dê luôn, đỡ mất công tạo hình”.
Dương Quá đáp lễ cúi chào, nhưng chưa kịp nói gì thì vị hòa thượng đã tiến đến gần, tiếp lời: “Bần tăng có thể sờ chim của đại hiệp được không?”. Dương Quá gật đầu, rồi cầm con chim trên vai mình đặt vào lòng bàn tay vị hoà thượng. “Ta xem trên phim, thấy chim của thí chủ khá to, sao ngoài đời lại nhỏ vậy?” - vị hoà thượng vừa mân mê đầu chim vừa hỏi. “Dạ! Khi nào cũng to: ấy là chim bệnh, lúc nào cũng nhỏ: ấy là chim yểu. Khi cần to thì to, lúc muốn nhỏ thì nhỏ, ấy mới là chim hay!” - nghe Dương Quá đáp vậy, vị hòa thượng gật gù: “Quả xứng danh Dương Quá đại hiệp, không những võ công xuất chúng mà chém gió cũng hơn người. Giang hồ trọng tài năng, không trọng tiền bạc. Phòng của bần tăng không rộng, nhưng tấm lòng thì luôn rộng. Nếu thí chủ không chê, có thể vào nghỉ cùng, tiền phòng mình cưa đôi”.
Dương Quá không giấu nổi mừng vui: “Đa tạ vị sư phụ! Vậy tại hạ không khách sáo ạ!”. “Nhưng bần tăng có một điều kiện - vị hòa thượng nghiêm giọng - bần tăng sẽ nằm ở giường trong, cạnh bên cửa sổ. Nửa đêm, dù có bất cứ chuyện kỳ quái gì xảy ra, bần tăng mong thí chủ hãy coi như không hay biết”. Dương Quá nghĩ thầm: “So với việc phải ngủ ngoài đường thì ngoại trừ ăn “shit”, còn tất cả các điều kiện khác ta gật đầu hết”, vậy là Dương Quá gật đầu và theo chân vị hòa thượng lên phòng.
Có vẻ như vị hòa thượng đang dùng bữa tối, bởi đồ ăn vẫn còn bày ngổn ngang trên bàn. Thấy Dương Quá nhìn chằm chằm vào đồ ăn của mình, vị hòa thượng cười, giọng hiền từ: “Giang hồ trọng tình nghĩa, không trọng hình thức. Nếu thí chủ không chê có thể ngồi xuống ăn cùng bần tăng. Tiền ăn mình cưa đôi”. Dương Quá nuốt nước miếng đang túa ra, lễ độ đáp: “Dạ! Vậy tại hạ lại không khách sáo!”.
Thức ăn toàn mấy đồ chay như bí đao, khoai sắn, cà dái dê, cà lang bí rợ… nhưng đang đói nên Dương Quá ngồi xuống, vồ lấy một củ khoai cho vào mồm ăn ngay. Nhai được vài miếng, Dương Quá thấy ngờ ngợ vì nó không giống vị khoai mà lại giống vị heo quay. Đoán được suy nghĩ của Dương Quá, vị hòa thượng liền ôn tồn giảng giải: “Bần tăng là người xuất gia, nếu để nguyên thịt vậy mà ăn thì cảm giác rất tội lỗi, đành nhờ đầu bếp nặn thịt thành hình rau củ quả để ăn cho lòng thanh thản. Khoai mà thí chủ đang ăn là làm từ thịt heo quay Bắc Ninh. Bí đao này là làm từ thịt gà Đông Tảo. Sắn làm từ thịt chó Nhật Tân…”.
“Vậy còn cái này?” - Dương Quá vừa hỏi vừa giơ quả cà dái dê lên. “À - vị hòa thượng cười đáp - cà dái dê đó nó giống hệt dái dê rồi nên là làm bằng dái dê luôn, đỡ mất công tạo hình”.
...Ăn uống xong xuôi, Dương Quá ngả
người xuống tấm phản kê phía gần cửa phòng và chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc
ngủ say nồng. Mọi chuyện không có gì bất thường, cho tới nửa đêm, cửa phòng tự
nhiên hé mở, một luồng khí lạnh buốt xộc vào làm Dương Quá rùng mình. Nhớ lời
dặn của vị hòa thượng: Dương quá vội kéo tấm chăn lên che kín đầu và nằm im vờ
như không hay biết. Dù vậy, Dương Quá vẫn cảm nhận được như vừa có một bóng áo
trắng bay lướt qua mình…
Không gian trong phòng trở lại im lặng một cách
đáng sợ. Dương Quá hiểu: đây là sự im lặng tạm thời, giả tạo, là sự im lặng
trong tâm bão, là khoảnh khắc yên lặng của chiến tranh…
Và đúng như Dương Quá linh cảm: sau những phút giây tĩnh lặng ghê rợn, đã bắt đầu xuất hiện những điều kì lạ: đó là những tiếng kêu khóc, à, không hẳn là khóc, nhưng cũng không phải là cười, nó là thứ âm thanh ấm ức, rấm rức, tấm tức như thể một sinh linh nào đó đang phải chịu đựng một sự bí bức mà chưa thể bung ra. Và những âm thanh ấy vọng tới từ hướng cửa sổ - nơi vị hoà thượng đang nằm…
Dương Quá vẫn trùm kín chăn, mồm lầm bầm lời dặn của vị hoà thượng: “Dù có bất cứ chuyện kỳ quái gì xảy ra, phải coi như không hay biết”. Mồm lầm bầm là vậy, nhưng tay Dương Quá thì chả hiểu sao lại đang từ từ kéo tấm chăn xuống dần dần và hé mắt ra quan sát, để rồi Dương Quá há hốc mồm kinh hãi: cửa sổ phía trên chỗ vị hoà thượng đang nằm đã mở toang. Ánh đèn nhợt nhạt, leo lét từ phía ngoài hắt vào chỉ đủ để thấy lờ mờ một bóng đen đang chồm lên, miệng há ra như ma cà rồng đang muốn cắn cổ hút máu con mồi. Bóng đen nằm dưới - có lẽ là vị hoà thượng - đang chống cự lại khá yếu đuối bằng cách đưa hai tay lên bóp chặt hai bên ngực của bóng đen bên trên mà cấu véo, giãy giụa liên hồi…
Cuộc giằng co càng lúc càng gay go, bỗng bóng đen phía dưới vùng lên, vung tay thi triển tuyệt chiêu điểm huyệt gì đó thì phải, bởi ngay sau đấy, Dương Quá thấy cái bóng đen bên trên ngã vật ngửa xuống. Thừa thắng xông lên, cái bóng đen còn lại chồm đến, rút ra một hung khí - không rõ là dao hay gậy gì đó, dài khoảng một gang tay - và đâm tới tấp. Trúng đòn liên tiếp, bóng đen phía dưới oằn mình, co giật như đang giãy chết…
...Sáng hôm sau, Dương Quá tỉnh giấc, đầu óc quay cuồng bởi thiếu ngủ, và bởi những hình ảnh kinh hoàng đêm qua vẫn còn ám ảnh. Dương Quá nhìn sang phía giường của vị hoà thượng, và lại một lần lữa Dương Quá phải há hốc mồm kinh ngạc: vị hoà thượng đã biến mất, thay vào đó là một tên cao bồi với mái tóc dài lãng tử cùng chiếc mũ nồi đặc trưng. Tên cao bồi ngậm điếu thuốc trên môi, dắt súng bên hông, choàng chiếc áo măng tô lên người, khẽ nhếch mép cười, vừa cười vừa nhìn trừng trừng vào Dương Quá…
Dương Quá đã từng nghe tới một loại ma cà rồng: sau khi hút được máu của con mồi, nó có thể biến đổi hình thù… Nghĩ đến đó, mồ hôi Dương Quá vã ra như lon cô-ca vừa lấy từ tủ lạnh ra để ngoài trời gió. Lưỡi Dương quá cứng lại, da Dương Quá tái bợt…
“Ngươi sợ hãi vì những chuyện kỳ quái xảy ra ở cái quán trọ này ư?” - câu hỏi của tên cao bồi khiến Dương Quá giật bắn người. Dương Quá mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng run quá mà không thốt nên lời, trong khi tên cao bồi thì nhếch mép cười nói tiếp: “Thực ra, cái vùng đất này, bản thân nó đã có vô vàn những điều kỳ quái: một quán trọ 7 tầng sừng sững mọc lên bao lâu nay mà chính quyền không hay biết, chỉ đến khi dân mạng rùm beng thì mới ra quyết định phá dỡ; một quán trọ bị cư dân mạng ném đá tơi bời vì phá huỷ cảnh quan môi trường, nhưng càng ném đá thì khách đến càng đông, muốn có phòng phải book trước hàng tuần; con cán bộ được nâng điểm nhưng vợ cán bộ lại bị kiểm điểm vì đã để cho em ruột của cán bộ tác động nâng điểm cho con; Mẽng Pì Là này rất nhiều người Mông. Không phải người Mông nào cũng có kinh, nhưng chắc chắn người Mông nào cũng có mông, vậy thì cớ sao người Kinh còn phải mang mông lên đây? Đó chẳng phải là những chuyện kì quái gấp nhiều lần so với những điều ngươi đã chứng kiến ở căn phòng này hay sao?”...
Tên cao bồi vừa nói vừa nhét cả đống tiền vào ba lô rồi xách ba lô lên và đi. Nhưng vừa bước tới cửa thì câu hỏi bằng cái giọng vẫn còn run run của Dương Quá đã níu chân hắn lại: “Ông… Ông là ai?”. Tên cao bồi nghe vậy thì lại cười, đáp bằng giọng lạnh tanh: “Ta là hoà thượng Thích Thanh Toán, trụ trì Ngoa Hàng tự. Cũng giống như việc ăn, nếu chơi gái lộ liễu quá, ta sẽ cảm thấy tội lỗi, nên mới phải gọi gái đến lúc nửa đêm. Ta cho ngươi vào ở chung là vì ta thích cái cảm giác khi đang chơi gái thì có thằng khác đứng rình. Còn tại sao ta lại thành một chàng cao bồi miền núi thế này hả? Thì là vì ta vừa hoàn tục sáng nay. Đầu trọc, khoác áo nâu sòng, miệng nam mô chán rồi, giờ ta muốn đội tóc giả, khoác áo măng tô, miệng ngậm Marlboro thôi. Ta đi tu thế đủ rồi, kiếm 300 tỉ xong giờ xuống núi lấy vợ, ăn chơi”...
Vị hoà thượng, à nhầm, tên cao bồi đi rồi, còn một mình Dương Quá trong phòng ngậm ngùi, ngẫm ngợi: “Có lẽ phải đi tu thôi. Mình dù có hai chim, nhưng lại chỉ có một tay, mà lại là tay trắng, nếu không đi tu thì biết bao giờ mới tạo được cơ đồ? Bao giờ mới lấy được vợ?”...
Vậy là Dương Quá rời quán trọ, đổi lộ trình, xuôi theo hướng Ngoa Hàng tự. “Mình sẽ lấy pháp hiệu là gì nhỉ? - Dương Quá vừa đi vừa ngẫm nghĩ - À, phải rồi, mình sẽ là hoà thượng Thích Hoàn Tục”.
Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Và đúng như Dương Quá linh cảm: sau những phút giây tĩnh lặng ghê rợn, đã bắt đầu xuất hiện những điều kì lạ: đó là những tiếng kêu khóc, à, không hẳn là khóc, nhưng cũng không phải là cười, nó là thứ âm thanh ấm ức, rấm rức, tấm tức như thể một sinh linh nào đó đang phải chịu đựng một sự bí bức mà chưa thể bung ra. Và những âm thanh ấy vọng tới từ hướng cửa sổ - nơi vị hoà thượng đang nằm…
Dương Quá vẫn trùm kín chăn, mồm lầm bầm lời dặn của vị hoà thượng: “Dù có bất cứ chuyện kỳ quái gì xảy ra, phải coi như không hay biết”. Mồm lầm bầm là vậy, nhưng tay Dương Quá thì chả hiểu sao lại đang từ từ kéo tấm chăn xuống dần dần và hé mắt ra quan sát, để rồi Dương Quá há hốc mồm kinh hãi: cửa sổ phía trên chỗ vị hoà thượng đang nằm đã mở toang. Ánh đèn nhợt nhạt, leo lét từ phía ngoài hắt vào chỉ đủ để thấy lờ mờ một bóng đen đang chồm lên, miệng há ra như ma cà rồng đang muốn cắn cổ hút máu con mồi. Bóng đen nằm dưới - có lẽ là vị hoà thượng - đang chống cự lại khá yếu đuối bằng cách đưa hai tay lên bóp chặt hai bên ngực của bóng đen bên trên mà cấu véo, giãy giụa liên hồi…
Cuộc giằng co càng lúc càng gay go, bỗng bóng đen phía dưới vùng lên, vung tay thi triển tuyệt chiêu điểm huyệt gì đó thì phải, bởi ngay sau đấy, Dương Quá thấy cái bóng đen bên trên ngã vật ngửa xuống. Thừa thắng xông lên, cái bóng đen còn lại chồm đến, rút ra một hung khí - không rõ là dao hay gậy gì đó, dài khoảng một gang tay - và đâm tới tấp. Trúng đòn liên tiếp, bóng đen phía dưới oằn mình, co giật như đang giãy chết…
...Sáng hôm sau, Dương Quá tỉnh giấc, đầu óc quay cuồng bởi thiếu ngủ, và bởi những hình ảnh kinh hoàng đêm qua vẫn còn ám ảnh. Dương Quá nhìn sang phía giường của vị hoà thượng, và lại một lần lữa Dương Quá phải há hốc mồm kinh ngạc: vị hoà thượng đã biến mất, thay vào đó là một tên cao bồi với mái tóc dài lãng tử cùng chiếc mũ nồi đặc trưng. Tên cao bồi ngậm điếu thuốc trên môi, dắt súng bên hông, choàng chiếc áo măng tô lên người, khẽ nhếch mép cười, vừa cười vừa nhìn trừng trừng vào Dương Quá…
Dương Quá đã từng nghe tới một loại ma cà rồng: sau khi hút được máu của con mồi, nó có thể biến đổi hình thù… Nghĩ đến đó, mồ hôi Dương Quá vã ra như lon cô-ca vừa lấy từ tủ lạnh ra để ngoài trời gió. Lưỡi Dương quá cứng lại, da Dương Quá tái bợt…
“Ngươi sợ hãi vì những chuyện kỳ quái xảy ra ở cái quán trọ này ư?” - câu hỏi của tên cao bồi khiến Dương Quá giật bắn người. Dương Quá mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng run quá mà không thốt nên lời, trong khi tên cao bồi thì nhếch mép cười nói tiếp: “Thực ra, cái vùng đất này, bản thân nó đã có vô vàn những điều kỳ quái: một quán trọ 7 tầng sừng sững mọc lên bao lâu nay mà chính quyền không hay biết, chỉ đến khi dân mạng rùm beng thì mới ra quyết định phá dỡ; một quán trọ bị cư dân mạng ném đá tơi bời vì phá huỷ cảnh quan môi trường, nhưng càng ném đá thì khách đến càng đông, muốn có phòng phải book trước hàng tuần; con cán bộ được nâng điểm nhưng vợ cán bộ lại bị kiểm điểm vì đã để cho em ruột của cán bộ tác động nâng điểm cho con; Mẽng Pì Là này rất nhiều người Mông. Không phải người Mông nào cũng có kinh, nhưng chắc chắn người Mông nào cũng có mông, vậy thì cớ sao người Kinh còn phải mang mông lên đây? Đó chẳng phải là những chuyện kì quái gấp nhiều lần so với những điều ngươi đã chứng kiến ở căn phòng này hay sao?”...
Tên cao bồi vừa nói vừa nhét cả đống tiền vào ba lô rồi xách ba lô lên và đi. Nhưng vừa bước tới cửa thì câu hỏi bằng cái giọng vẫn còn run run của Dương Quá đã níu chân hắn lại: “Ông… Ông là ai?”. Tên cao bồi nghe vậy thì lại cười, đáp bằng giọng lạnh tanh: “Ta là hoà thượng Thích Thanh Toán, trụ trì Ngoa Hàng tự. Cũng giống như việc ăn, nếu chơi gái lộ liễu quá, ta sẽ cảm thấy tội lỗi, nên mới phải gọi gái đến lúc nửa đêm. Ta cho ngươi vào ở chung là vì ta thích cái cảm giác khi đang chơi gái thì có thằng khác đứng rình. Còn tại sao ta lại thành một chàng cao bồi miền núi thế này hả? Thì là vì ta vừa hoàn tục sáng nay. Đầu trọc, khoác áo nâu sòng, miệng nam mô chán rồi, giờ ta muốn đội tóc giả, khoác áo măng tô, miệng ngậm Marlboro thôi. Ta đi tu thế đủ rồi, kiếm 300 tỉ xong giờ xuống núi lấy vợ, ăn chơi”...
Vị hoà thượng, à nhầm, tên cao bồi đi rồi, còn một mình Dương Quá trong phòng ngậm ngùi, ngẫm ngợi: “Có lẽ phải đi tu thôi. Mình dù có hai chim, nhưng lại chỉ có một tay, mà lại là tay trắng, nếu không đi tu thì biết bao giờ mới tạo được cơ đồ? Bao giờ mới lấy được vợ?”...
Vậy là Dương Quá rời quán trọ, đổi lộ trình, xuôi theo hướng Ngoa Hàng tự. “Mình sẽ lấy pháp hiệu là gì nhỉ? - Dương Quá vừa đi vừa ngẫm nghĩ - À, phải rồi, mình sẽ là hoà thượng Thích Hoàn Tục”.
Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
*
...‘Giáng mông dập nát củ’, hahaha... ‘Củ’ là gì?, nếu nói ra thì hơi bị... cụk cặk!, hehe...
...Tiếng Việt quả là phong phú..., vô địch... World Cup!... Ví dụ, ‘cỡi’ chứ không phải ‘cởi’... Người miền Bắc nói là ‘cưỡi’, trong khi người miền Nam nói là ‘cỡi’ (voi, ngựa...) - có định nghĩa trong ‘Từ điển soha-vn’... Còn ‘cởi’ (dấu hỏi) là trong ‘cởi đồ’... theo tiếng miền Nam...
...Tiếng Việt quả là phong phú..., vô địch... World Cup!... Ví dụ, ‘cỡi’ chứ không phải ‘cởi’... Người miền Bắc nói là ‘cưỡi’, trong khi người miền Nam nói là ‘cỡi’ (voi, ngựa...) - có định nghĩa trong ‘Từ điển soha-vn’... Còn ‘cởi’ (dấu hỏi) là trong ‘cởi đồ’... theo tiếng miền Nam...
Ông Thi Nại Am ở
miền Lạ thì nói là ‘cởi bỏ xiêm y’, còn nàng Mèo ở xứ Trà Khé có... độ thêm là:
‘Tiếng miền Bắc thì “cởi” cũng là cởi... trang phục mà’ (HÌNH 3)... Nó làm tôi nhớ trong
‘Thủy hử’ có nàng Phan Xảo Vân... gặp sư Bùi Như Hải tại (chùa) Báo Ân Tự...,
có đoạn: ‘Nàng cởi bỏ xiêm y, hai mắt mơ màng nhìn về một khoảng trời xa lạ’...
Tôi cũng nhớ là không phải Dương
Quá ‘cởi’, mà do Tiểu Long Nữ đã tự... ‘cởi’... trước, nên sau đó mới bị... đạo
sĩ... Doãn Chí Bình ‘ai lớp du bặt bặt’...
H...ết.
---------
Chú
dẫn:
1.
Ba-nó-ra-ma: Khách sạn 7
tầng Panorama tại Mã Pì Lèng, Hà Giang.
2.
‘Đi bão’ vụ...
ca sĩ Mỹ Cakey Musgraves “quên” mặc quần?, lờ Tư Chính!: ‘Các bạn “im lặng” khi tàu
Trung Quốc cách bờ biển Việt Nam 70 hải lý nhưng ‘lên đồng’ khi ca sĩ Mỹ Cakey
Musgraves “quên” mặc quần?’..., ‘Bánh mì tẩm hoá chất
Kali Bromat (KBrO3) của Trung Quốc tăng độ nở, vàng óng & hấp dẫn gây ung
thư tuyến giáp & thận !’ (fb
Trương Văn Khoa)... ‘Tàu Hải Dương Địa Chất 8 ngang nhiên tiến sâu vào cách bờ
biển Việt Nam 70 hải lý, lãnh đạo & báo chí im lặng... Ngọc Trinh và nữ ca sĩ người Mỹ Kacey Musgraves quên mặc quần
trong, lũ lều báo và sở 4T giật đùng đùng như dẫm phải shit, mồm thốt lên 2 từ
PHẪN NỘ!!’... (Hahaha...) (PHẪN
NỘ À? QUẢ LÀ HÀI HƯỚC VCĐ!, Nguyễn Đỗ Tùng Dương, đăng trên fb Vien Nguyen)
3.
HỠI
CÁC BẠN VÀ NHỮNG KẺ ĐỒNG HÀNH: Đất nước nào toàn giáo điều mê tín/Mà niềm tin là một hố rỗng không/Mặc quần áo không do mình tự dệt/Ăn hạt cơm chẳng biết tự cấy trồng... Đất nước nào lưu manh thành hảo hán/Xem đứa xâm lăng như vị khách hảo tâm/Lúc mơ ngủ thì xem thường dục vọng/Tỉnh giấc ra lại khụyu gối quy hàng... Đất nước nào lặng im không dám nói/Chỉ mở mồm lí nhí lúc đưa tang/Gươm kề cổ mới rụt rè phản kháng/Giữa đống điêu tàn lại lớn tiếng khoe
khoang... Đất nước nào do
cáo chồn lèo lái/Tôn
tên hề lên địa vị triết nhân/Nền nghệ thuật là một lô hàng nhái/Rách nát tả tơi vá đụp vá chằm... Tội nghiệp thay! Đất nước nào như thế/Vừa trống kèn mừng vua mới đấy thôi/Lại đã thấy hét hò xua đuổi hắn/Rồi trống kèn đưa vua khác lên ngôi... Cảm thương thay! Người khôn ngu theo tuổi/Và anh hùng còn nằm ngủ trong nôi!/Thảm thương thay, nước nào chia manh mún/Mỗi một manh hùng cứ một phương trời!... (MY FRIENDS AND MY ROAD-FELLOWS, Khalil Gibran, đăng trên fb Người Nhà Quê, Lê Tuấn Đạt dịch)
4.
Thế nào là hiếp dâm? Là
không chịu mà nó cứ đi vào vùng của em... Vậy thì la lên cho hàng xóm biết mặt nó,
biết tên nó mà trừng trị... Ồ, em không nêu tên ra
được (Im thin thít)... Hiếp dâm quái gì ở đây? Thông dâm với nhau
thì có, còn bày trò ra vẻ nạn nhân, bắt mệt. (fb
Nguyễn-Chương Mt)
5.
U22 VN hòa UAE 1-1: Tối 10/10, U19 VN thắng Thái Lan 1-0; còn tối hôm qua, U22 VN hòa UAE 1-1, Hà Đức
Chinh ghi bàn, tuy nhiên sau đó thế trận của VN kg được hay lắm!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét