Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

290. Trong nỗi cô đơn


"No-el này anh đến với em
Một chút vần thơ, chút ngọt mềm
Nhạc tình vần vũ bao tình cảm
Chỉ có mình ta trong bóng đêm" 
('Híc..híc...'-NGLB)
Ngày hôm qua, Noel, Lá Bàng đã mang về nhà một tâm trạng - đó là một… nỗi buồn khủng khiếp, một nỗi buồn không thể nào quên, đến bây giờ vẫn còn buồn, híc..híc… Nỗi buồn đó làm cho chiếc điện thoai di động của mình ngày càng khiêm tốn và ít vận động!, nỗi buồn đó làm cho cánh cổng nhà mình sẽ ít khi mở ra và dĩ nhiên là chiếc xe máy của mình cũng ít tốn xăng!, nỗi buồn đó làm cho các cuộc đi off trong tương lai sẽ dần vắng bóng mình, đây là một bí mật...
Nhưng sáng hôm nay mình bị bắt buộc phải rờ vào cái điện thoại di động. Số là từ tuổi 25 đến giờ, mình bị mắc một bệnh rất nặng - đó là cái gì mà không hiểu thì mình bao giờ cũng tìm hiểu cho đến nơi đến chốn, tìm hiểu đến hết cuộc đời cho đến khi cái chết làm kìm hãm sự tìm hiểu đó lại.
...Không có nhiều người hiểu cái blogspot này, mình nạp cạc lia lịa, gọi điện hỏi hết người này đến người khác, nói chung câu trả lời thường là ‘tôi/em không biết’, thiệt. Ví dụ mình có hỏi: ‘Tại sao trên Google+, bố nói với con là 'bố đang nghỉ mát ở miền Tây' (gì gì đó) thì câu nói đó lập tức xuất hiện trên G+, mình chả cần đọc cái thông tin cá nhân đó, và theo một lý nào đó, nếu thông tin cá nhân mà mọi người biết thì… vi phạm nhân quyền?’, bạn BĐM mới trả lời rằng: 'công tác bảo mật của G+ còn kém lắm!", có lẽ vì G+ không có phần bình luận riêng!, và nhiều câu hỏi khác nữa... Và mình tốn thêm cả ngày hôm nay nữa, mèo vẫn hoàn mèo, không biết vẫn hoàn không biết.
(Cũng có trường hợp vài blogger tốt bụng như Tam Anh, Chuồn Chuồn Ớt, Ngô Bích Kiều, Robert Nguyễn và Phương Nghi... đã tặng cho mình nhiều loại code để có lời bình bên phải entry này, xin vô cùng cám ơn).
Và chiều hôm nay mình bị bắt buộc phải rờ vào cái điện thoại di động một lần nữa. Mình có một căn bệnh nặng là hứa với ai thì làm cái đó, dù phải tốn cả đời, còn bệnh nặng hơn nữa là đã có cảm tình với ai thì tình cảm đó vẫn ở mãi trong tim… suốt đời, híc..híc… Mình có hứa với một cặp tình nhân là sẽ dẫn họ đi uống cà phê ở Bình Quới (khu Thanh Đa cũ, ở quận Bình Thạnh, Sài Gòn) và mình đã thực hiện lời hứa đó.
 
Chiều tà rơi xuống êm đềm
Bóng ai rơi đọng bên thềm xót xa
Tiếng ai rơi vọng diết da
Hương ai rơi ngự trong ta suốt đời!
(Chiều tà-NGLB)
Thế là cặp tình nhân đó đi chung một chiếc xe máy, còn riêng mình một chiếc xe máy… Mình nhớ là các cô gái ở Hà Nội và Tây Nguyên đã chọc mình rằng: ‘Chiếc xe của anh Lá Bàng vẫn còn rin’, có nghĩa là chưa có cô gái nào được vinh dự ngồi sau xe mình! Trời, mình đâu có đến nỗi keo kiệt mà không chở một bạn gái nào đó trên một quãng đường, còn chuyện tại sao cả đời hầu như không có cô nào ngồi đàng sau mình thì botay.com… Lại có một bạn gái nói hơi khó chịu, cô ấy đồng nhất chuyện uống cà phê với chuyện lên giường!, hể có blogger nam nào mà mời blogger nữ đi uống cà phê thì cổ kết luận blogger nam đó là người xấu, vậy chả lẽ cả đời nam không được uống cà phê với nữ à, chắc là cô ấy bị sốt nặng lắm rồi!...
Mình đi uống cà phê gần như cả đời, mỗi năm ít nhất 365 lần (vì có ngày uống 2-3 cử). Quả thật, 2 tiếng đồng hồ uống cà phê ở Bình Quới rất là thư giãn (hình như là thư giãn nhất so với vô số lần mình uống cà phê ở Ban Mê Thuột và nhiều tỉnh khác), ở Bình Quới gió sông thổi mát rượi, được ngắm sông Sài Gòn có nhiều chiếc ca nô và tàu chở cát chạy qua chạy lại, ngắm nhiều máy bay nhấp nháy đèn đang hướng về phía Gò Vấp chuẩn bị đáp xuống sân bay, ngắm một cô gái có khuôn mặt đẹp mê hồn đang ngồi với tình nhân ở bàn bên cạnh, ngắm một đám lục bình to 'trà bá' đang theo sóng vỗ nhấp nhô đến chóng mặt…
 
Rồi mình có chạy sang nhà bạn Hồ Điệp, trong entry ‘Những tinh cầu cô độc’ có câu:
-‘Ca ngợi Cô Đơn có nghĩa là ta đang ca ngợi Tình Yêu trong ta đã và đang bùng dậy từ sâu thẳm cuộc sống nhân sinh... Trong sự Cô Độc chính ta, nhờ vậy ta cảm thức được trong ta đã và đang có một Tình Yêu...’, và mình có bình rằng:
- ‘Lá Bàng chưa có nhận thức gì về 'cô đơn có liên quan gì đến tình yêu', có điều là Lá Bàng thường cô đơn và thấy thiếu một cái gì đó vô cùng nghiêm trọng mà không thể mô tả thành lời’.
Sau khi uống cà phê về và sau khi đọc entry của bạn Hồ Điệp, tối mình mới làm 2 câu tặng anh Robert:
"Lục bình mãi nhấp nhô trùng sóng
Một thoáng mơ hoa đọng mắt buồn"
Rồi mình chạy qua nhà bạn MTV (mình đang thích thơ của bạn ấy, hì..hì…), trong nỗi cô đơn, mình mới bình như sau:
"Lá đâu rơi xuống bên thềm
Cô đơn rơi xuống chạm nền hư vô
Mắt nhòa tưởng bóng em vào
Tưởng trăng mềm mại, tưởng sao... rụng rời"

 
…À, dù có quên cái gì thì mình không thể quên tình yêu đối với blog và không thể quên là trong tiếng Anh có 'hai chữ F' được xếp loại là một trong những triết lý cao cả nhất, đó là Forget và Forgive (= quên và tha thứ). Tuy nhiên, mình thấy nỗi cô đơn là không thế cứu vãn nỗi, mình thấy cuộc đời như một chiếc lưới thiên la địa võng càng ngày càng siết chặt lấy mình, mình lại nghĩ đến cái chết của Hemingway, Jack London, Mai-a-cốp-xki... (mình không có làm như vậy), mặc dù mình biết rằng có một số bạn trên thế giới ảo rất quý mình, nhưng khoảng trống mà chiếc lưới này dành cho mình vùng vẫy để đi đến với tình yêu hầu như không còn nữa…

43 nhận xét:

  1. Xem chừng tình hình là rất tình hình anh nhỉ !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

      Xóa
    2. Đọc xong lời bình của VTK, người chết bỗng muốn cười, hì...
      À, khi anh trả lời như thế này thì gmail có báo cho em biết kg?

      Xóa
  2. "No-el này anh đến với em
    Một chút vần thơ, chút ngọt mềm
    Nhạc tình vần vũ bao tình cảm
    Chỉ có mình ta trong bóng đêm"
    Chúc bạn niềm vui nhanh tới, nỗi buồn qua mau.....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn pạn TMC.
      À, khi LB trả lời thì gmail có báo cho bạn biết kg? Hay là mãi mãi kg bao giờ biết? Bạn cho mình biết nhé. Tks.

      Xóa
    2. không thấy báo bạn à.. Bạn chỉ cách giúp mình nhé

      Xóa
  3. LB cũng bịn nặng rùi đó LB ui! hic...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không tức thị sắc, sắc tức thị không. Bệnh là không bệnh, không bệnh là bệnh. Thiện tai! Cám ơn nữ thí chủ đã ghé tệ xá.

      Xóa
  4. Thứ năm Jen lên gặp MiMosa. Anh có đi không? Chiện gì mà anh đem nỗi buồn về nhà thế.Thôi đừng buồn nữa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. LB mến Jen và Mimosa, nhưng anh kg thích chốn đông người, híc..., để anh suy nghĩ đã nhé, thân.

      Xóa
  5. Chiều ghé thăm chú NGLB.
    Xem tình hình thi công tác di cư... đã hoàn thành hết rồi... hihi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn NQV nghen, LB đã chuyển nhà xong.
      À, trong thế giới ảo này khó xác định bạn là nữ!, nhưng Vy rất đáng mến, chúc mọi điều tốt đẹp đến với Vy nhé.

      Xóa
  6. Nhiều bịnh hả anh ! hèn chi lúc ẩn lúc hiện ! Yêu đi cho bớt bịnh anh hè ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trùi ui, ngày nào LB cũng dùng nước hoa của ai đó, rõ ràng ràng mà, còn yêu thì khó lắm, chiuthua.com, hì..hì... Chiều vui nghen PT.

      Xóa
    2. Xế á xế á của ai mà nghe đáng yêu xế ??? Còn khoe cho Phù Thủy tức chơi heng !

      Xóa
    3. Trùi, LB cừ quá trời nè, PT cũng bít đùa nữa ta, hì..hì...

      Xóa
  7. Smile! một cách trãi lòng rất thật. Anh LB hết bịnh là chắc chắn rồi.BH thăm blog mới của anh nè

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trùi, quen 2 năm mà BH vẫn còn trên... mây, kg bệnh sao được!, hì..hì..., thank em, chúc tối vui.

      Xóa
  8. Tối ấm áp anh nhé...chúc anh đêm ngon giấc...

    Trả lờiXóa
  9. Bên đường một bóng lẻ loi .
    Mình tôi thơ thẩn .
    Mình tôi thẫn thờ .
    Tôi về dệt lại ước mơ .
    Dệt hoài , dệt mãi , đến giờ ...
    chưa xong .
    Thế rồi lại ước , lại mong .
    Người ơi liệu có hiểu lòng tôi chăng ?
    Có có , không không . Luôn vui bạn nha .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "Tôi về dệt lại ước mơ
      Dệt hoài, dệt mãi, đến giờ... chưa xong
      Thế rồi lại ước, lại mong"
      Cái này làm cho thế giới thêm phần thi vị, dù sao đi nữa, con người cần phải có khát vọng sống.
      Thank anh, chúc ngày mới tốt lành.

      Xóa
  10. Ủa!Anh nói anh chèn comment được mà em có thấy anh để thẻ chèn hình,chèn video đâu anh?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. À, anh thấy mấy cái blog mà chèn quá nhiều hình hay nhiều video thì RẤT NẶNG, mỗi lần vào xem hay bình luận thật là VẤT VẢ, hì...
      Đùa thôi, cám ơn sự hỗ trợ của TA, chúc ngày mới ngọt ngào.

      Xóa
  11. chuyển bài vỡ qua hết nhà mới chưa Anh

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chuyển xong rồi, anh chỉ còn thiếu 1 entry chưa chuyển, đó là 'gặp một lần rồi biến vào thế giới ảo', hì..hì...

      Xóa
  12. chà tâm sự đầy vơi nhỉ .. sao Anh không thấy rằng cuộc đời mình HP quá còn gì ...cofe uống cả 365 ngày /2,3....cữ ...ngồi ngắm thiên hạ đẹp xinh ....sung sướng hạnh phúc hơn vạn mảnh đời rồi anh à ...Còn vui ta hãy cứ vui ... Để Tình ta trang trãi khắp muôn nơi ...
    sớm chúc anh cân bằng tâm trạng nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. À, MLT phân tích hay ghê, quả thật những gì MLT mô tả, nhiều người không có được như vậy, đó là cái nhìn tích cực đối với cuộc sống, nhưng...
      'thực tại vẫn là thực tại'
      Híc..híc..., cám ơn MLT tốt bụng của LB nghen, chúc MLT những gì tốt đẹp nhất.

      Xóa
  13. đọc bài viết thật buồn- NGLB ah...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. À, bấy lâu nay nhiều lần LB có thấy nick Hxr, Lb vẫn thường thắc mắc 'Hxr là ai nhỉ?'.
      Thực ra, ta không nên quá 'hồng hóa' cuộc sống, vì nếu như thế sẽ hiểm họa rất nhiều lần so vói việc nói thật là 'tôi buồn', Hxr thấy người ta có thành ngữ là 'sầu Chopin' đó! Thân.

      Xóa
  14. Thật là vui khi được LB thích thơ của MTV
    Cô đơn ơi sao mi cứ lại
    Cho lòng ta nhẫn nãi..mãi sao đành
    Cô đơn ơi sao ngươi cứ để dành
    Cho ta mãi một mình ta... mãi mãi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. MTV có năng khiếu làm thơ, còn LB khi nghe nhạc buồn mới làm được mấy câu, híc..híc..., chiều vui nghen.

      Xóa
  15. Anh ơi làm sao mà cô đơn được...Có Maimaibenanh nè..

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. À, hôm trước LB có lướt qua thông tin trên mạng, hình như MMBN ở Lạng Sơn à? Chiều vui nghen.

      Xóa
  16. Gai qua tham ne! het giang sinh roi vui ve that nhieu anh nhe!

    Trả lờiXóa
  17. Theo em thì cô đơn cũng là một trạng thái tức thời thôi.
    Biết đâu khi anh đọc lại entry này, lời chia sẻ này...anh đã hết cô đơn ( Hì)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. À, có lẽ môi trường chung quanh không ủng hộ anh, nếu mình sống trong một môi trường ấm áp thì chuyện đã khác, thôi, đành chấp nhận số phận, híc...

      Xóa
  18. Anh LB ơi hd lại được đọc thơ hay tuyệt .Ghé thăm và chúc mừng nhà mới, luôn vui khỏe anh nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không hiểu tại sao thấy Hạ Duyên là LB mừng, tại vì cái tên HD hay quá chăng, hì..., ngày mới vui nghen.

      Xóa
  19. Haizzzzzzzzzzzz tâm trạng quá Lá Bàng ơi!!!!!! Nhưng dù sao trong bài viết và trong lời bình có thấy LB cưoi hic hic là được rui... Niềm vui là tự ta mang đến cho ta, tự ta tặng ta, đừng mong ai đó mang tặng mình, à mà muốn ai đó tặng mình thì trước hết hãy đem tặng người cái ta muốn nhận. Vậy, cho yêu thương sẽ nhận lại yêu thương, LB nhé!
    Năm mới thật nhiều niềm vui!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hì..hì..., Chị hoa mua là người thật đáng mến.
      Các từ 'buồn bã', 'cô đơn', thậm chí là 'chết'... đều có trong tự điển, bởi lẽ không có các từ đó thì các từ vui vẻ, ấm áp hay sống... sẽ trở thành vô nghĩa. Và dường như 'buồn bã, cô đơn, chết' thật hơn và người hơn, vì ít nhất nó là nền tảng của văn học, âm nhạc, nghệ thuật và... tình yêu. Thân.

      Xóa
  20. Đọc hết entry này vừa đuối vừa khát , hix... cho em ly nước mía nha anh râu, hihi...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ồ, gần nhà anh có quán cà phê mới mở, thứ gì cũng có, đặc biệt là một cây khế chua quả chín vàng rực đầy cành, hôm nào ghé măm măm khế nhé, hì..., thank PT, tối vui nghen.

      Xóa