Thứ Tư, 16 tháng 3, 2011

28. Tâm bệnh và tâm ma


Trong người bạn có con ma. Trong người tôi có con ma. Làm sao mà nghỉ chơi với ma được. Tuy nhiên, hắn cười ngạo với con ma, ta ăn thịt nó hay nó ăn thịt ta? Vì con ma sản sinh ra trong đầu óc ta (hắn nghĩ vậy), nên ta có thể cười ngạo nó, có người thấy “con ma” thì sợ chết, sao mà phải đề cao con ma đến thế, chết là ghê gớm lắm à? Con người sợ chết, dĩ nhiên. Nhưng con người cũng sợ sống, có người tìm đến cái chết vì sợ sống - cuộc sống là một con ma ám! Nhưng ai bảo chết là khổ, ai bảo sống là sướng. Chết là giải thoát, sống mới khổ, hì..hì..
Không phải hắn yêu triết học, hắn chỉ muốn phá cái “lồng chim” thôi, hắn muốn thoát khỏi sự “bị không hiểu”. Đôi khi, con người tìm đến triết học/thần thánh để hy vọng kiếm ra một lối thoát, nhưng điên vẫn hoàn điên. Triết học hay tâm lý học có thể là một món thuốc chữa bệnh tinh thần nào đó, có thể thôi, đừng có lệ thuộc vào nó. Người ta “điên” vì quá thiên về một cái gì đấy, vì thế mỗi người có một loại tâm bệnh, có khi tâm bệnh của ta đang tồn tại và oằn oại chưa dứt, thì đã bị truyền nhiễm tâm bệnh của người khác!
Người ta hay bảo người khác là làm thế này thì hay hơn, coi chừng bị stress hay phí thì giờ vô ích, vì đôi người nghe đâu có thèm nghe mà còn nói rằng họ biết cách làm hay rồi! “Tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa”, tính toán quá chi cho mệt óc, nhiều khi một phương án tưởng là tốt hơn thì lại đem lại kết quả phức tạp hơn.
Trung dung thì hay lắm, nhưng nói cho cùng, nó không chữa được tâm bệnh, không làm ta thoát ra khỏi tâm ma. Ta sẽ làm gì, liệu rằng đây là một trong những cách thoát: Quan điểm triết lý của người Tây Tạng “ngày mai, bất lúc nào bạn cũng có thể ra đi”, hay quan điểm của một số người hiện đại “làm ra tiền để làm gì? để hưởng thụ chứ? họ để dành tiền để hưởng già? chắc gì đã được hưởng? vậy thì hãy tận hưởng đi”, hay “hãy tận hưởng chùm nho ngon ngọt trước mắt bạn”, hay “người ta có thể biến ly cà phê đắng thành rất ngon vì biết cách bỏ thêm đường vào nó”, hay “trái ớt rất cay, nhưng nếu biết cách pha chế thì sẽ làm cho đồ chấm có vị rất ngon”, hay “hãy đi thì sẽ đến, hãy tới thì sẽ gặp, hãy gõ thì cửa sẽ mở”, và … Có phải tất cả đều vô dụng! (xin lỗi ạ).
Tâm bệnh thì còn có thể chữa được (hay rất rất khó chữa), chứ tâm ma thì hết thuốc chữa. Với tâm ma, ngay cả “vô chiêu” của Triết học cũng không có khả năng chữa được, nó là một căn bệnh nằm trong gốc rễ, thành xương thành máu và (hình như) có tính truyền kiếp.
Hãy lắng nghe đoạn đối thoại sau đây: 
B: anh này…a có phải là bác sĩ thật ko?
A: bác sĩ triết học
B: uh! vậy có chữa được tâm bệnh ko…bệnh dành cho những người không biết mình là gì trong vũ trụ ấy
A: có khả năng chữa bệnh cao hơn các thứ khác
B: e có rất nhiều bạn, nhưng khi e trôi trên mây như thế này và khóc một mình như thế này thì chẳng biết tâm sự với đứa nào cả? tại sao nhỉ…lại đi tâm sự với một người bạn quen qua mạng, buồn cười thật
A: cái thế giới này vốn vậy, bản chất con người vốn là là ích kỷ, nên phải cô đơn
B: có lẽ anh điên vì a quá yêu triết học còn e điên vì không có cái gì để yêu cả
A: chưa chắc…anh chỉ muốn phá cái lồng chim thôi
B: sao cũng được, cái gì cũng được, hãy dùng thuyết trung dung của a để trung dung tâm trạng của e bây giờ đi…nó đang thật sự mất cân bằng rồi, có nước mắt, có nụ cười, có sự hả hê, có mỗi buồn chán, có chỗ trống....có một thế giới không trọng lực đang tồn tại
A: trời, anh kg nghĩ vậy
B: a không nghĩ cái gì
A: thường người nào không có tinh cảm của cha mẹ thấy mình là 1 thực thể cô đơn
B: ngồi một mình, hát một mình và khóc một mình, bóng ma đã trở về ...vâng mẹ rất yêu e... nhưng trước giờ e chưa bao giờ can đảm tâm sự bất kỳ điều gì với mẹ cả…trong mắt mẹ e là niềm tự hảo... buồn cười thật…đó là điều khiến e không thể chia sẻ với mẹ... e sợ gì ư? sợ mất tình yêu của mẹ
A: em chưa hiểu được hạnh phúc của mình
B: e chưa bao giờ có hạnh phúc…có chăng chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi trôi qua thôi
A: “trong mắt mẹ e là niềm tự hào”... đó là điều rất thiêng liêng của con người
…người ta có thể biến ly cà phê đắng thành rất ngon, em chưa biết cách bỏ thêm đường vào cuộc sống cá nhân…trái ớt rất cay, nhưng nếu biết cách pha chế thì sẽ làm cho đồ chấm có vị rất ngon, hì..
B: em bất tài là ở chỗ đó, vô dụng là ở chỗ đó, thất bại là ở chỗ đó…trước mắt là một đám mây đen, một cơn mưa, và bóng tối phủ kín… e sợ, e rất sợ bóng tối, e lần mò trong bóng tối không nhìn thấy gì cả
A: trời, không nên cái tâm bệnh của em sang anh, anh đã bị bệnh rất nặng, anh sẽ bị bệnh nặng hơn, hì…anh thấy em có cái gì đó bí mật, chưa hiểu nổi…anh viết triết học để làm điều ngược lại…anh muốn thoát khỏi bí mật và sự bị không hiểu
B: e xin lỗi a… hay đi thì sẽ đến, hãy tới thì sẽ gặp, hãy gõ thì cửa sẽ mở - kinh thánh à…tất cả đều vô dụng…
A: cái gì đúng thì áp dụng, mặc kệ nó đến từ đâu
B: chúc những điều tốt đẹp luôn đến với bạn của tôi…bb…thôi a về đi
(tiếp)
A: chào con ma, hi..hi..
B. a mới là con ma
A: anh thích ăn thịt con ma, nghỉ chơi với ma thì lấy thịt đâu mà ăn, bị đói nên bị gọi là kẻ xóa đói giảm nghèo
B: hi…biết nói đùa… chết sẽ đi về cõi ko cần ăn uống vẫn tồn tại
A: uh, ai bảo chết là khổ, ai bảo sống là sướng???
B: có ai bảo gì đâu ạ…toàn là a nói…nhiều khi chẳng biết điều mình nói người ta có hiểu kịp không đã nói tiếp rồi
A: chết là sướng, người sống mới khổ
B: thế thì chết đi cho sướng, sống làm gì nhỉ a
A: nhưng anh chưa được đi ăn thịt chó với em, nên em chưa được cấp Chứng chỉ hành nghề con ma
B: cái đó có gì ghê gớm đâu…sẽ có người khác đi thay e…chết rồi còn thèm thịt chó gì nữa ạ
A. Diêm vương cũng thèm thịt chó
B: thì xuống dưới, e sẽ mời ổng đi ăn thịt chó để ổng xoá tên a ra khỏi sổ sinh tử, a sẽ trở thành Tôn Ngộ Không thứ 2
A: chu choa, anh mời ông ấy ăn thịt chó mấy lần, mà ổng hứa tuần sau…anh chửi Diêm vương quá trời ạ
B: sao lại chửi
A: ông ấy đòi chết
B: Diêm vương mà đòi chết!
A: uh, hắn bi khùng, anh giáng cho hắn 1 Giáng long thập bát chưởng…hắn sợ quá, van xin rối rít, hắn hứa sẽ đi hát caraoke với anh…Diêm vương này nội công chưa thâm hậu lắm, anh đá đít hắn môt cái, nghe cái “bịch”
B: e dang nghe nhạc Uyên Linh (Việt Nam Idol – 2010)…anh cứ mãi múa may quay cuồng với mấy chiêu chưởng của a trong khi e ung dung ngồi chờ Diêm vương đến đưa đi…rất nhẹ nhàng
A: ma mà biết nghe nhạc a…"ngạc nhiên chưa"
B: vâng chừng nào kết thúc bài hát, e sẽ ngủ mãi mãi…e đã chọn cách ra đi nhẹ nhàng nhất
A: ah, anh bận, bb nhe, nói Diêm vương chờ anh một tí, nếu không anh cho 1 Nhất dương chỉ bây giờ
B: nghe nhạc rồi từ từ chìm vào giấc ngủ... nhưng giờ tự dưng ở đâu lại có một người bạn hắn bảo phải dẫn hắn đi ăn thịt chó…hi hi…buồn cười quá nhỉ
(tiếp)
A: anh đố em 1 câu nè…đố em con ma ở chỗ nào?
B: chỗ của e ạ?
A: sai hoàn toàn
B: hay chỗ của a…thế thì a nói đi
A: con ma nằm ở bên trong con người nên gọi là tâm ma, con ma đó đáng sợ nhất…chứ con ma lang thang trong phòng em, anh đếch sợ
B: vậy a sợ con ma trong người e ạ…vậy trong người e tồn tại con ma a cũng thấy được ạ
A: sợ con ma trong người…anh sẽ đạp cho nó 1 đạp, nó thấy anh là bỏ chạy trối chết… con ma trong người anh rất thích ma cái… nên anh chửi "tiên sư bố" con ma, anh đuổi việc nó
B: đúng là gặp phải sư phụ rồi…thế mà e tử tưởng…e nhầm…hi hi..vậy ra a là sếp con ma…thế mà sao lại sợ nó…mâu thuẫn nhỉ
A: mẹ kiếp, con ma nào cũng bị anh đánh tơi bời, it nhất là 1 lần, có con bị anh đánh suốt ngày ạ
B: thế nó chạy chưa ạ…sao a không đuổi nó đi
A: trời, ai mà nỡ đuổi con ma cái…ma cái hấp dẫn lắm, kg đuổi đi được, chỉ đá đít nó thôi…thấy vui lắm, hành hạ con ma cho bỏ ghét
B: sao lại bắt nạt nó thế…nó làm gì cho a ghét vậy…nhưng nó có làm gì đâu mà a ghét nó thế
A: tại vì con ma chả là cái gì cả, thế mà có người đề cao nó, tức quá đi
B: có lẽ a cảm nhận sai về nó rồi, nó chẳng là cái gì thì đúng…và cũng chẳng có ai đề cao nó đâu ạ…trời a thù ghét nó đến dường đó ư…vậy mà nó nghĩ chỉ còn a là hiểu được nó…nó thật đáng thương
A: em có sợ ma không?
B: sợ, rất sợ…nó hay đến bất ngờ…rất đáng sợ
A: như vậy là em đề cao nó rồi, hu..hu..em yêu con ma, tức quá đi….mà sao em đòi đi gặp ma???
B: hj hj a ko hiểu rồi…chết đối với e là có nghĩa là khi mình ko còn điều khiển được chính bản thân mình nữa…không còn có thể tự kiểm soát được suy nghĩ và hành động của mình nữa
A: anh sẽ thuê giang hồ xơi tái nó, anh sẽ kêu CA bắt nó
B: uh! khi rãnh có thể mời 1 tách caphe ko ạ?
A: ủa, con ma mà cũng biết ucf à?
B: thế thì con ma biết gì ạ
A: trời ơi trời, bố ai mà biết
B: anh ơi, e cười chết mất
A: “e cười chết mất”: đó là điều anh muốn đạt được, ... 
Anh đi hút thuốc tí nhé…

(Ngày 16/3/2011)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét