Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

714. Nhận định của tôi về bài diễn văn 'Tổ quốc tôi, ông là ai?' của Vương Khả Nhi

 
Vương Khả Nhi, 17t, học sinh lớp 10, TQ

Phố thị, nhớ hoàng hôn nơi cuối biển
Ta quên người!, không, ta chán chốn đảo điên
Em vẫn đẹp, muôn đời em vẫn đẹp
Ta ép lòng, tu dưới bóng vô miên

Tôi không có thì giờ.
Trên thực tế, chơi blog gần 4 năm nay, tôi chưa được… mời ly cà phê nào, nói dễ hiểu là: tôi không được... cái gì cả, hehe...
Không cho cuộc đời này là có ý nghĩa, nhất là về phương diện ‘cá thể’, nên tôi ‘không quan tâm’, ngoài ra còn có lý do khác là:
-Tôi chỉ là con kiến của con kiến, đừng nhắc đến tôi làm gì vô ích.
Vì thế, nếu ai đặt lên vai tôi sứ mệnh to tát như ông… Obama, dĩ nhiên là tôi chối từ, hơn nữa, ông Obama lại có lương, còn tôi thì không.
Sở dĩ tôi đăng lại bài này là vì tôi THÍCH, vì tôi buồn và muốn giải buồn trong khoảnh khắc nào đó, và các bạn có thể đọc nó với lời lưu ý là ‘CHỈ CÓ GIÁ TRỊ THAM KHẢO’.

*
Lưu ý rằng, bài viết nào, dù hay hay dở, cũng là bài viết của tôi, tôi không có thì giờ và năng lượng để tung hê những ‘pho tượng cổ’ hay những thứ đã nằm trong ‘viện bảo tàng’.
Trong khoảng 3 ngày, tôi sẽ chọn ra 4-5 lời bình (cộng với trả lời của tôi), rồi điền vào Phần 1 dưới đây, để hình thành entry này (đây cũng là một cách viết entry).
Và lưu ý rằng NGLB chỉ trả lời mỗi lời bình một lần và rất hiếm khi nhắc lại lần hai, các ‘thiên thần bé nhỏ’ thông cảm nghen!

1. Nhận định của các blogger và trả lời của tôi
1.1.  
Sáu Miệt Vườn: Về bé gái Vương Khả Nhi, tui gọi bé gái là vì cô ta còn quá nhỏ và khi tui chưa đọc bài viết của cô. Và bây giờ tui đã đọc xong, tui sẽ đổi cách xưng hô mà gọi cô ta là ‘kiệt nữ’. Và cũng chẳng có chi lạ khi tương lai cô ta là người tiếng tăm khi hiện tại cô lại sở hữu một tư tưởng lớn hơn cái tuổi.
NGLB: Tôi đánh giá cô pé này là một 'triết gia nhí', với ý nghĩa là cô có triển vọng trở thành một triết gia đáng nể trong tương lai, nếu cô vẫn tiếp tục tư duy kiểu 'không nô lệ' này (và không có ai hại cô, v..v...), vì những ý tưởng/tư tưởng của cô pé đã đánh bại hàng loạt triết gia! lẹt xẹt 'nhai lại' đã có và đang có ở VN và TQ, kể cả nhà tư tưởng chính trị 'ôn cố' và 'ngụy biện' hiện nay của TQ là Trương Duy Vi... Và tôi đã từng dùng cụm từ 'những kẻ nô lệ tư tưởng' (trong bài trước), còn cô pé thì nói đó là 'những kẻ có trí tuệ, nhưng thiếu tư duy', xin cám ơn cô bạn nhỏ của tôi!
1.2
Mai Trang Huỳnh: Bài diễn văn ngắn gọn bao hàm triết lí lớn. Cô ấy đã đánh bại nhiều tư tưởng ‘lớn’ bằng những ngôn từ bình dị, ý nghĩa trong sáng, và sự mong muốn chân thật! (không phải cho chính cô mà còn cho cả thế giới này!)
NGLB: Ui, tư tưởng... lớn gặp nhau (cười). Mình thấy ý tưởng 'phá' và 'thoát' của cô pé, nếu không nhầm, đã đương nhiên đánh gục hàng loạt cao thủ 'tự xưng' thời cận-hiện đại mà được gọi là triết gia (= 'tra giết') ở cái xứ 'nị-ngộ' và cái xứ tung hê 'khổng-mạnh-lão-trang' nào đó, hihi…
1.3
Có Khi Nào: …Không ngờ, được đọc một bài diễn văn của một cô bé, mà vừa đọc, vừa cảm thấy rần rần thích thú đến mê chết đi được. Chỉ biết cúi đầu thán phục cái nhìn, dám nghĩ, dám nói và tin rằng sẽ dám làm khi có cơ hội. Với tư duy ấy, nếu 1/3 dân số TQ đều mang tư duy ấy thì ... Thui, để anh Lá Bàng kết dùm em. Rất hay anh nhé. Khả Nhi - tên đẹp nữa chứ. Ngày xưa em ước em có con gái, em (sẽ) đặt tên (là) Khả Mẫn. Tên có sẵn rùi mà con thì... hổng có...
NGLB: Người Tàu có câu 'Trường giang sóng sau xô sóng trước': đúng vậy! Ước gì mọi người cũng nghĩ như cô pé Khả Nhi này thì thiên hạ chẳng mấy khi sẽ được thái bình. Tuy nhiên, thực tế thường rất khác với khát vọng chính đáng của những con người thực thụ. Tại sao? Tại vì chúng ta đang sống ở địa ngục trần gian, mà trong đó, quy luật đấu tranh sinh tồn của thế giới động vật kiểu ‘cá lớn nuốt cá bé’ vẫn vận hành truyền kiếp trong thế giới tư tưởng của đại đa số người - những kẻ mà vô tình không hiểu hoặc cố tình không muốn hiểu 'thế nào là con người đúng nghĩa', bởi vậy:
-Buồn thay!
xxxxxxxx
xxxxxxxx

2. Bài diễn văn của Vương Khả Nhi, học sinh lớp 10, TQ
Nguồn: http://tinhhoa.net/bai-dien-van-chan-dong-sau-sac-cua-nu-sinh-17-tuoi-to-quoc-toi-ong-la-ai.html

Bài diễn văn của một nữ sinh 17 tuổi “Nếu tôi sống thêm hai nghìn năm nữa thì tổ quốc của tôi, ông sẽ là ai?”, có lẽ sẽ cho chúng ta một cái nhìn khác về “giấc mơ Trung Hoa”.
Một trường trung học phổ thông tại Trung Quốc, tổ chức hội diễn văn với chủ đề “Tổ quốc thân yêu”, dưới đây là bản thảo bài diễn văn của nữ sinh thể hiện những nhận thức rất lí trí và sáng suốt, vượt xa phần đông thế hệ thanh niên Trung Quốc hiện tại. Liệu cô gái này có thể thay đổi Trung Quốc?
Dưới đây là toàn bộ bài nội dung bài diễn văn:

Kính thưa các thầy cô, bạn bè thân mến: Tôi tên Vương Khả Nhi, là học sinh lớp 10A6, tiêu đề bài diễn văn của tôi hôm nay là “Nếu tôi sống thêm hai nghìn năm nữa, thì tổ quốc của tôi, ông sẽ là ai ?”. Tôi không có những ngôn ngữ hùng hồn như mọi người, cũng không có nhiệt huyết dâng trào như những người khác; đối với hai từ “tổ quốc”, cái tôi có chính là suy nghĩ độc lập của riêng cá nhân tôi, tôi cảm thấy rằng xã hội chúng ta không thiếu những người đứng đầu về tri thức, mà cái thiếu chính là những người có tư duy vậy.
Tôi đang nghĩ rằng: Nếu như tôi có thể sống thêm hai nghìn năm nữa, thì thử hỏi tổ quốc của tôi sẽ là ai? Vào thời nhà Hán, tổ quốc của tôi chính là nhà Hán, chính là Đại Hán đã tiêu diệt hết thảy những kẻ xâm phạm bờ cõi. Vào triều đại nhà Đường, tổ quốc của tôi chính là Đại Đường, triều đại hưng thịnh bậc nhất khiến cho hàng nghìn nước khác đến viếng thăm. Vào thời Tống, tổ quốc của tôi là triều đại nhà Tống, triều đại đứng đầu về khoa học kỹ thuật, kinh tế phồn vinh. Vào triều đại nhà Nguyên, vó ngựa Mông Cổ đã chà đạp giày xéo chúng tôi thành những người dân thấp kém, vậy thì tổ quốc của tôi chính là Đại Nguyên sao? Và tôi phải yêu thương nó sao? Vào thời nhà Thanh, người Mãn giết người ngoài biên ải, để đầu không để tóc, để tóc không để đầu, cuộc tàn sát tại Dương Châu cũng ảm đạm thê lương không khác gì cuộc tàn sát tại Nam Kinh, vậy thì tổ quốc của tôi chính là Đại Thanh sao? Tôi phải yêu thương nó sao? 
Thời gian lâu dần, tôi đã dần dần nhận ra rằng, nếu như có ai cưỡng đoạt mẹ của các vị, vậy thì mọi người đều nhận kẻ đó là cha của mình sao, chúng ta không có lòng tự trọng đến như thế sao? Có những lúc tôi cũng nghĩ rằng, nếu như lúc đầu Nhật Bản chiếm lĩnh Trung Quốc chúng ta, hỡi các bạn, có phải hôm này chúng ta sẽ hô lớn lên rằng “thiên hoàng vạn tuế” hay sao?
Nếu như tôi sống thêm hai nghìn năm nữa, thì thử hỏi xem, ai sẽ là tổ quốc của tôi đây, thật khiến cho tôi rất mơ màng khó hiểu .
Trong lòng tôi có một tổ quốc, đó chính là một nơi công bằng, công chính và không có sự bất công nào cả; trong lòng tôi có một tổ quốc, đó chính là nơi để cho bạn chiến thắng, chiến thắng một cách đường đường chính chính. Còn thua thì sao, chính là thua một cách tâm phục khẩu phục. Trong lòng tôi có một tổ quốc, đó là nơi mà ông lúc nào cũng có thể dang rộng đôi cánh che chở cho tôi; trong lòng tôi có một tổ quốc, bất luận cuộc sống của tôi vất vả gian khổ đến thế nào, thì tổ quốc cũng sẽ khiến cho lòng bạn tràn đầy hy vọng về một tương lai không xa.
Nước Mỹ sinh ra Washington, còn nước Anh thì sinh ra Churchill, nhưng họ đều đã ra đi vĩnh viễn; trách nhiệm hôm nay đây, không thể trông cậy vào họ nữa, mà là nằm ở thế hệ trẻ chúng ta. Trí tuệ của thế hệ trẻ chính là trí tuệ của quốc gia, thế hệ trẻ hùng mạnh chính là quốc gia hùng mạnh, thế hệ trẻ độc lập chính là quốc gia độc lập, thế hệ trẻ đứng đầu thế giới chính là quốc gia đứng đầu thế giới. Trong tay thế hệ trẻ chúng ta nhất định sẽ được cầm tờ báo nói về tổ quốc tân tiến văn minh bậc nhất của chúng ta, ông sẽ để cho mỗi người đều yêu mến ông sâu sắc từ tận đáy lòng, ông sẽ khiến cho nước Mỹ phải ngưỡng mộ về chế độ dân chủ của chúng ta, khiến cho nước Đức phải ngưỡng mộ về những thành tựu khoa học kỹ thuật của chúng ta, khiến cho Nhật Bản phải ngưỡng mộ đất nước dân giàu nước mạnh của chúng ta, khiến cho Singapore phải ngưỡng mộ về môi trường sạch đẹp của chúng ta. Nhìn xem ngày đó, tổ quốc của tôi, tất nhiên sẽ là một bầu trời rực sáng, một tổ quốc khiến cho con cháu muôn vàn đời sau cũng không thể nào quên được.
Người Trung Quốc cổ nuôi dưỡng ba giấc mộng Trung Hoa: Giấc mộng thứ nhất gọi là giấc mộng minh quân, chính là hy vọng có được một hoàng đế tốt, hy vọng tất cả vấn đề đều được giải đáp và hiện thành. Tất cả mọi đều tốt đẹp đến từ sự ban ơn của kẻ thống trị. Giấc mộng thứ hai gọi là giấc mộng thanh quan, nếu như hoàng đế đã không thể trông cậy được nữa, thì người dân hy vọng sẽ có một vị thanh quan, thanh liêm chính trực, còn có thể trực tiếp nói lời can gián lên bề trên, mà không sợ xúc phạm đến những người có quyền có thế. Giấc mộng thứ ba gọi là giấc mộng hiệp khách, nếu như thanh quan cũng không thể trông cậy được nữa, thì hy vọng sẽ có một vị hiệp khách thay dân báo thù rửa hận.
Ba giấc mộng của người Trung Quốc thời nay: Giấc mộng thứ nhất gọi là giấc mộng tự do, chính là thoát ra khỏi sự chuyên chế của bộ máy chính trị một đảng độc tài, không còn bị đàn áp bức hại bởi những kẻ thống trị cậy quyền cậy thế cũng như bè lũ quan lại quyền quý hống hách lộng hành. Giấc mộng thứ hai gọi là giấc mộng nhân quyền, chính là tất cả người dân đều có thể hưởng quyền lợi bình đẳng, không còn có  bất cứ tầng lớp nào có đặc quyền cao hơn quảng đại quần chúng nhân dân để rồi khiến cho những người dân thấp cổ bé họng chỉ có thể uất ức căm hận mà chẳng làm được gì. Giấc mộng thứ ba chính là giấc mộng chính trị dân chủ, cũng chính là chế độ dân chủ toàn dân, tất cả người dân trong cả nước cùng nhau lập ra hiến pháp căn bản dựa trên cơ sở người người bình đẳng, đồng thời sẽ theo đó mà làm việc.
Ba giấc mộng thời xưa chính là “giấc mộng kê vàng” giữa ban ngày, mang tính bị động tiêu cực đối với nhân dân, là chính sách ngu dân mang lại ác mộng nghìn năm, chỉ có thể khiến cho dân chúng trở thành những con cừu ngoan ngoãn, mặc cho kẻ thống trị làm mưa làm gió, xâu xé giết hại, thống trị vĩnh viễn.
Ba giấc mộng thời nay chính là yêu cầu tất yếu của văn minh thương nghiệp, là một xã hội dân chủ khai sáng mà người người đều đã thấy rõ, là biểu hiện của toàn dân thức tỉnh, là kết quả mà tất cả kẻ sĩ và những người nhân nghĩa đều đang mong chờ, và ngày ấy nhất định sẽ đến”.
-------- 
Chú giải:
-Trương Duy Vi (Zhang Weiwei): Thành viên cao cấp tại Viện Xuân Thu (Chungqiu) và giáo sư thỉnh giảng của Đại học Phục Đán, TQ. Xem thêm: ‘Đối thoại giữa Francis Fukuyama và Trương Duy Vi’ (Phạm Gia Minh dịch): http://www.viet-studies.info/kinhte/MoHinhTrungQuoc_Fukuyama_Zhang.htm

14 nhận xét:

  1. Quà cho anh, ghen quá hỡi bé ngoan
    Mấy năm qua, blog ảo, chẳng thấy... nàng
    Chiều đã xuống, mây đen vờn trên cổng
    Khói cong vòng, ta thấy lạnh người... run

    (Lưu comt Hạ Duyên)

    Trả lờiXóa
  2. Em thăm anh bài viết thật đáng suy nghĩ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Uh, mình cũng đang suy nghĩ, vì đối với... tư tưởng, cái gì cũng nên chầm chậm, chậm chậm và chầm chậm. TM.

      Xóa
  3. Lưu comt Hoa Mai (blog Tiếng Việt)

    À, cái bệnh này (cùng với bệnh bầy đàn, ném đá...) đã sắp sắp trở thành... bất tử! Hôm trước, LB có trao đổi vấn đề này với một cụ già, LB bảo là:
    -Việc áp đặt những thứ lý tưởng 'thời nhà Tần' vào đầu óc của thế hệ trẻ hoàn toàn và tuyệt đối không còn hấp dẫn chúng nữa, mà chúng muốn 'mới' cũng không cho (vì sẽ bị... ném đá', v..v...), đó là chưa kể đến cụm từ 'sát thủ máu lạnh' đang tồn tại ở đâu đó..., nên vô cảm phải chăng là... một 'tiểu quy luật' của cái vũ trụ hình chữ S này!
    Cụ già bảo là... 'đúng', hehe...

    Lâu ngày qua thăm chị HM, chúc chiều vui.

    Trả lờiXóa
  4. Lưu tư liệu: Gia Minh trả lời Hoa Mai:

    Một vài năm tới chắc chắn là chưa có gì thay đổi lớn, bởi lẽ ta lệ thuộc vào TQ quá nhiều, bây giờ là bài toán khó, không thể dứt bỏ TQ ngay được, nếu làm một phát đứt ngay thì nguy cơ chiến tranh xẩy ra, có điều đã trót rồi nếu VN muốn thoát Trung thì phải làm dần từng bước, trước tiên là hạn chế và đi đến chỗ không cho TQ đấu thầu bất cứ cái gì, thứ hai là ta phải tự chủ kinh tế, muốn tự chủ kinh tế buộc phải chống tham nhũng triệt để, đồng thời tìm bạn lớn để chống lưng, đối phó với TQ.
    Tóm lại là trót nộp mình cho quỷ rồi bây giờ muốn thoát ra cũng không dễ đâu, cái gì cũng có giá của nó chị ạ.

    Nguồn: http://blogtiengviet.net/trelang/2015/07/10/chung_ta_c_gi_m_t_gi_trong_hai_chuy_n_co#c3492893

    Trả lờiXóa
  5. Ái Nữ [Blogger] Email 14.07.15@20:53
    Chưa được mời ly cà phê nào là nói điêu nhé! Có người làm chứng đấy.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhiều blogger không để ý là, thường, trong mỗi câu viết, LB thường dùng dấu '...' hay dấu '!', có nghĩa là thực tại của nó có tính tương đối/tùy chọn đáp án của người đọc...
      Tất nhiên là 'cô mèo' có trả cho tôi 3000đ tiền... gửi xe (1 lần trong 3 tháng!) chứ đâu phải là động viên tôi viết... triết học!, hihi...

      Xóa
  6. Em đứng, tường rêu phong, phủ sương
    Hoài phố, anh mơ ở cuối đường
    Em nghiêng, hò hẹn, dài áo thắm
    Em thả đường cong, anh vấn vương

    (Lưu comt Hoài Phố)

    Trả lờiXóa
  7. Bài diễn văn ngắn gọn bao hàm triết lí lớn. Cô ấy đã đánh bại nhiều tư tưởng "lớn" bằng những ngôn từ bình dị, ý nghĩa trong sáng, và sự mong muốn chân thật ! (không phải cho chính cô mà còn cho cả thế giới này !)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ui, tư tưởng... lớn gặp nhau (cười).
      Mình thấy ý tưởng 'phá' và 'thoát' của cô pé, nếu không nhầm, đã đương nhiên đánh gục hàng loạt cao thủ 'tự xưng' thời cận-hiện đại mà được gọi là triết gia (= 'tra giết') ở cái xứ 'nị-ngộ' và cái xứ tung hê 'khổng-mạnh-lão-trang' nào đó, hihi...
      Lâu ngày quá!, cám ơn bạn HMT nhìu nhìu.

      Xóa
    2. Đêm ngồi nghĩ chuyện vu vơ
      Nghĩ trời, nghĩ đất, đâu ngờ... ngày sang

      Xóa
  8. Chào Ca Lá Bàng iu dâu1
    Lâu lắm rùi em mới ghé blog Ca, không ngờ, đc đọc một bài diễn văn của 1 cô bé màvừa đọc, vừa cảm thấy rần rần thích thú đến mê chết đi đc. Chỉ biết cúi đầu thán phục cái nhìn, dám nghĩ, dám nói và tin rằng sẽ dám làm khi có cơ hội. Với tư duy ấy, nếu 1/3 dân số TQ đều mang tư duy ấy. thì ... Thui, để anh Lá Bàng kết dùm em.
    Rất hay anh nhé. Khả nhi - Tên đẹp nữa chứ. Ngày xưa em ước em có con agí, em đặt tên Khả Mẫn. Tên có sẳn rùi mà con thì... hổng có. Hì hì
    Tám với Ca chút cho vui. Khỏe mạnh thiệt nhiều nghen Ca ui !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Người Tàu có câu 'Trường giang sóng sau xô sóng trước': đúng vậy!
      Ước gì mọi người cũng nghĩ như cô pé Khả Nhi này thì thiên hạ chẳng mấy khi sẽ được thái bình. Tuy nhiên, thực tế thường rất khác với khát vọng chính đáng của những con người thực thụ. Tại sao? Tại vì chúng ta đang sống ở địa ngục trần gian, mà trong đó, quy luật đấu tranh sinh tồn của thế giới động vật kiểu ‘cá lớn nuốt cá bé’ vẫn vận hành truyền kiếp trong thế giới tư tưởng của đại đa số người - những kẻ mà vô tình không hiểu hoặc cố tình không muốn hiểu 'thế nào là con người đúng nghĩa', bởi vậy:
      -Buồn thay!

      Cám ơn muội muội, chiều ngọt ngào nghen.

      Xóa
  9. còn Giấc mộng TH- giấc mộng thư tư của Ô Tập Cận bình nữa...

    Trả lờiXóa