Cuối cùng ta cũng phải ra đi
Tất cả rồi sẽ không có gì
May ra chút tình yêu để lại
Khắc khoải trần gian chẳng mấy khi
Mấy ngàn năm nay, nhân loại vẫn ca tụng một trái tim hồng tươi và nguyên vẹn, phải chăng điều đó là đúng!
Người ta kể rằng, ngày xửa ngày xưa, có một chàng thanh niên có trái tim đẹp nhất thế gian, mọi người đều thừa nhận như vậy. Nhưng có một cụ già đã đến và kể câu chuyện dưới đây, nghe xong, chàng trai trẻ nói 'trái tim của cụ là đẹp nhất' và xé một mảnh trái tim của mình tặng cho cụ, và cụ cũng xé một mảnh trái tim của mình tặng cho cậu ấy.
Có phải một trái tim còn nguyên vẹn và đỏ thắm là trái tim hoàn hảo không?
Một trái tim đầy vết sẹo, chắc có người cho rằng, ồ, trông tim chẳng ra tim, trông nó như một tấm hình lắp ghép loang lổ, giống như một viên gạch vỡ lả tả mà được lắp ghép bởi nhiều mảnh vụn của những viên gạch khác, giống như một cái sân hình quả tim có nhiều mảnh gạch bông nhỏ khác nhau được dán bằng xi măng…
Có thể nó đã từng trải qua các cuộc chiến tranh, có thể nó đã lang thang phiêu bạt giang hồ, nó đã chứng kiến rất nhiều cái chết đau đớn của những người thân hay những người xa lạ...
Có thể nó đã từng trải qua nhiều mối tình mà là những nỗi bi hài vô tận, những hạnh phúc nóng bỏng, lãng mạn, êm đềm hay giá buốt của tình yêu, những đau thương sầu khổ, những cú ‘đá hậu’ ngọan mục, những lãng quên bội bạc và… cả những đau khổ tuyệt vời.
Có thể nó đã nếm mùi sự nghiệp, đã tha phương cầu thực, bị bắt phải học trường ‘đại học bôn ba’, đã biết đâu là thành công và thất bại...
Có thể nó đã biết đâu là ‘đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu’, biết đâu là sự đố kỵ nhỏ nhen, biết đâu là thị dục huyễn ngã và ảo tưởng của mộng vĩ cuồng, biết đâu là ‘cái tôi’ đầy hư ảo, biết đâu là sự trù dập, sự hoạnh họe, sự chà đạp nhẫn tâm, sự nịnh nọt thấp hèn...
Có thể nó đã trải qua người đời, hào phóng hay keo kiệt, vị tha hay ích kỷ, nhiệt tâm cũng có, chồn cáo cũng có, nhân hậu cũng có, tàn ác cũng có, vô lương, vô cảm cũng có, lạc quan hồng thắm cũng có, khổ đau tuyệt vọng bi quan cũng có…
Vì sao nó lại đầy vết sẹo? Vì sao nó lại là lắp ghép, không nguyên vẹn và không khớp với nhau?
Vì nó đã từng vô số lần bị thương từ nhẹ cho tới cận cái chết. Vì nó đã từng bị những vết thương rỉ máu, bị xé nát tâm hồn, bị dày xéo tâm can, bị dày vò tâm trạng, bị đâm toét lồng ngực, bị đâm thọc từ phía sau, bị sầu thúi ruột, và có thể nó đã bị khuyết tật ‘bẩm sinh’...
Vì nó đã từng bị người đời ruồng bỏ, bị hiểu lầm, bị sỉ nhục và phân biệt đối xử, bị dồn vào bước đường cùng, đã từng bị sa thải âm thầm hay lộ liễu, bị vô số những chà đạp vô lương...
Vì nó đã từng lên voi xuống chó, hay đã từng là ‘đại tướng bị mất lon’...
Vì nó đã từng bị thiếu tiền mà có thể bán ‘danh dự’ để tồn tại…
Vì nó đã tặng người đời bao nhiêu tình yêu, bao nhiêu thông cảm, bao nhiêu xót thương, bao nhiêu hoài niệm, bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu lòng tin, thậm chí bao nhiêu là tuyệt vọng.
Vì nó cũng là một cơ phận của con người, nên nó vẫn còn dục vọng và cần… tình yêu và tình dục, nhưng nó phải vô cùng vất vả đấu tranh để không chiếm hữu riêng cho nó một mối tình ích kỷ, đơn sắc và đơn điệu…
Vì thế và vì thế, nó chứa đầy vết sẹo.
Nó đã bị ngã dập kinh hồn xuống 'vực thẳm', nhưng nó vẫn chưa chết, vẫn không chịu chết, vẫn đập mạnh mẽ, rồi nó lại đứng lên, nó không bao giờ từ bỏ niềm mê say, vì tình yêu của nó lớn hơn cái chết, và nhờ thế, vết thương của nó đã được liền sẹo!
Và khi những mảnh tim nhỏ của nó dành cho mỗi người trên cuộc đời này thì họ cũng cho lại nó một phần trái tim của họ, nó vẫn còn tiếp tục dâng hiến cho đời nhiều mảnh nhỏ nữa, và dĩ nhiên vẫn còn có nhiều vết thương của nó cần được ‘liền sẹo’.
Và phải chăng, nó là một trái tim hoàn hảo, hoàn hảo nhất, vì nó được hình thành từ những mảnh tim của những người khác!
Tất cả rồi sẽ không có gì
May ra chút tình yêu để lại
Khắc khoải trần gian chẳng mấy khi
Mấy ngàn năm nay, nhân loại vẫn ca tụng một trái tim hồng tươi và nguyên vẹn, phải chăng điều đó là đúng!
Người ta kể rằng, ngày xửa ngày xưa, có một chàng thanh niên có trái tim đẹp nhất thế gian, mọi người đều thừa nhận như vậy. Nhưng có một cụ già đã đến và kể câu chuyện dưới đây, nghe xong, chàng trai trẻ nói 'trái tim của cụ là đẹp nhất' và xé một mảnh trái tim của mình tặng cho cụ, và cụ cũng xé một mảnh trái tim của mình tặng cho cậu ấy.
Có phải một trái tim còn nguyên vẹn và đỏ thắm là trái tim hoàn hảo không?
Một trái tim đầy vết sẹo, chắc có người cho rằng, ồ, trông tim chẳng ra tim, trông nó như một tấm hình lắp ghép loang lổ, giống như một viên gạch vỡ lả tả mà được lắp ghép bởi nhiều mảnh vụn của những viên gạch khác, giống như một cái sân hình quả tim có nhiều mảnh gạch bông nhỏ khác nhau được dán bằng xi măng…
Có thể nó đã từng trải qua các cuộc chiến tranh, có thể nó đã lang thang phiêu bạt giang hồ, nó đã chứng kiến rất nhiều cái chết đau đớn của những người thân hay những người xa lạ...
Có thể nó đã từng trải qua nhiều mối tình mà là những nỗi bi hài vô tận, những hạnh phúc nóng bỏng, lãng mạn, êm đềm hay giá buốt của tình yêu, những đau thương sầu khổ, những cú ‘đá hậu’ ngọan mục, những lãng quên bội bạc và… cả những đau khổ tuyệt vời.
Có thể nó đã nếm mùi sự nghiệp, đã tha phương cầu thực, bị bắt phải học trường ‘đại học bôn ba’, đã biết đâu là thành công và thất bại...
Có thể nó đã biết đâu là ‘đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu’, biết đâu là sự đố kỵ nhỏ nhen, biết đâu là thị dục huyễn ngã và ảo tưởng của mộng vĩ cuồng, biết đâu là ‘cái tôi’ đầy hư ảo, biết đâu là sự trù dập, sự hoạnh họe, sự chà đạp nhẫn tâm, sự nịnh nọt thấp hèn...
Có thể nó đã trải qua người đời, hào phóng hay keo kiệt, vị tha hay ích kỷ, nhiệt tâm cũng có, chồn cáo cũng có, nhân hậu cũng có, tàn ác cũng có, vô lương, vô cảm cũng có, lạc quan hồng thắm cũng có, khổ đau tuyệt vọng bi quan cũng có…
Vì sao nó lại đầy vết sẹo? Vì sao nó lại là lắp ghép, không nguyên vẹn và không khớp với nhau?
Vì nó đã từng vô số lần bị thương từ nhẹ cho tới cận cái chết. Vì nó đã từng bị những vết thương rỉ máu, bị xé nát tâm hồn, bị dày xéo tâm can, bị dày vò tâm trạng, bị đâm toét lồng ngực, bị đâm thọc từ phía sau, bị sầu thúi ruột, và có thể nó đã bị khuyết tật ‘bẩm sinh’...
Vì nó đã từng bị người đời ruồng bỏ, bị hiểu lầm, bị sỉ nhục và phân biệt đối xử, bị dồn vào bước đường cùng, đã từng bị sa thải âm thầm hay lộ liễu, bị vô số những chà đạp vô lương...
Vì nó đã từng lên voi xuống chó, hay đã từng là ‘đại tướng bị mất lon’...
Vì nó đã từng bị thiếu tiền mà có thể bán ‘danh dự’ để tồn tại…
Vì nó đã tặng người đời bao nhiêu tình yêu, bao nhiêu thông cảm, bao nhiêu xót thương, bao nhiêu hoài niệm, bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu lòng tin, thậm chí bao nhiêu là tuyệt vọng.
Vì nó cũng là một cơ phận của con người, nên nó vẫn còn dục vọng và cần… tình yêu và tình dục, nhưng nó phải vô cùng vất vả đấu tranh để không chiếm hữu riêng cho nó một mối tình ích kỷ, đơn sắc và đơn điệu…
Vì thế và vì thế, nó chứa đầy vết sẹo.
Nó đã bị ngã dập kinh hồn xuống 'vực thẳm', nhưng nó vẫn chưa chết, vẫn không chịu chết, vẫn đập mạnh mẽ, rồi nó lại đứng lên, nó không bao giờ từ bỏ niềm mê say, vì tình yêu của nó lớn hơn cái chết, và nhờ thế, vết thương của nó đã được liền sẹo!
Và khi những mảnh tim nhỏ của nó dành cho mỗi người trên cuộc đời này thì họ cũng cho lại nó một phần trái tim của họ, nó vẫn còn tiếp tục dâng hiến cho đời nhiều mảnh nhỏ nữa, và dĩ nhiên vẫn còn có nhiều vết thương của nó cần được ‘liền sẹo’.
Và phải chăng, nó là một trái tim hoàn hảo, hoàn hảo nhất, vì nó được hình thành từ những mảnh tim của những người khác!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét