Thứ Ba, 12 tháng 10, 2021

1473. Cô đơn... và bài viết đầu tay (Hồi ký)

Có người nói ‘solitude’ và ‘lonely’ (loneliness) cũng đều là ‘cô đơn’ nhưng khác nhau, ‘solitude’ là đơn độc, chỉ có một mình ta, nhưng chưa chắc đã cô đơn, còn ‘lonely’ là cho dù ta ở một mình hay đứng trước biển người thì lòng vẫn thấy cô đơn!
...Sáng nay tôi lại đi thăm... bệnh viện trong mùa ‘Cô vít... chó chết’, tranh thủ đăng một bài, rồi đi, sau khi xuất viện nếu có gì thì tôi sẽ bổ sung.
...Bài viết này do một... ‘nữ tình báo vn’ đánh máy giùm, kkk..., nhưng kể từ đó, tôi... vĩnh viễn không còn gặp nàng nữa, híc... Vì sao là ‘nàng’?: Tôi bị tai nạn giao thông, không biết sống chết: tôi hút thuốc và vừa đi lại, vừa suy nghĩ, vừa đọc, còn nàng thì đánh máy, đánh 10 ngón:
CÔ ĐƠN
Cô đơn nào giữa cuộc đời
Cô đơn lòng thấy chơi vơi đêm về
Cô đơn chìm giữa cơn mê
Cô đơn than khóc cũng về hư không
Cô đơn nơi chốn biệt phòng
Cô đơn tin nhắn nào mong đến mình
Cô đơn dòng chữ vô tình
Cô đơn thượng đế lặng thinh chẳng nhìn
...
Ai nói nghe có lý ghê: "Nơi lạnh nhất không phải ở Nam cực mà ngay trong trái tim của chính mình".
Cuối mỗi buổi chiều làm việc, hắn hầu như hết năng lượng, đi như lết về khách sạn, vội vã cởi tất và áo quần, bật máy điều hoà, lập tức nằm vật xuống giường. Có nơi, phòng ngủ của hắn gần một cái cửa sổ nhìn về hướng ruộng đồng. Gần 2 tiếng đồng hồ, hắn ngắm nhìn ánh chiều tà tắt dần, nhìn làn khói lay lắt bốc lên từ bếp của những người nông dân, thỉnh thoảng nghe tiếng chó sủa hay tiếng gà gáy bậy đâu đó... Nỗi cô đơn như làn khói chiều lén lén vào hồn hắn, từ chỗ mỏng manh đến dầy đặc. Cái đầu hắn thì nặng chình chịch với đầy rác rưởi sau một ngày làm việc mà tâm hồn ban đầu thì rỗng tuếch, rồi dần dần giá lạnh như tảng băng nhưng trong đầu lại tích tụ đầy tâm ma đủ loại… Đến đó thì hắn bế tắc, lúc đó hắn cũng rất dễ bị ma cái hút lắm.
Lúc đó hắn chả biết hắn muốn cái gì nữa, nói chung là không muốn bất kỳ cái gì cả, làm cái gì cũng chán.
Cô đơn, có thể, là một nỗi buồn bất tận, buồn không biết tại sao buồn. Nếu ta đã từng có lần bị thất bại thảm hại, ta sẽ hiểu nỗi “cô đơn” của người bị thất bại ra sao! Nếu có Thượng đế bên mình, ta vẫn cô đơn.
Hắn kêu “mẹ ơi!, mẹ” nhưng nào có đâu, hắn gọi “ba ơi!”..., hắn gọi “em ơi!” nhưng không có tiếng trả lời, hắn mong có một giọng nữ gọi thiết tha từ đâu đó, nhưng có lẽ hắn không thiết…
Uống cà phê ư!, hắn đã uống cà phê và nói những điều chán chường cả ngày rồi.
Đi nhậu ư!, nhậu cũng hay lắm, đôi khi có tình có nghĩa lắm, nhưng nhiều khi hắn nhậu để nói những điều mình không thật sự muốn nói, để nghe những điều mình không thực sự muốn nghe, hoặc đôi khi phải giả say để chứng tỏ là mình nhập bọn, hoặc để có khi say ngủ li bì, hoặc để nói phét - quy cho cùng là nói những điều vô nghĩa với không ít người đa phần là rỗng tuếch, hám danh và sĩ diện.
Nói phét ư!, để giết thì giờ thì đây không phải là một cách hay. Khi nào bạn thử tiếp xúc với một vài “kẻ” nói chuyên không suy nghĩ sâu, nói cái gì cũng tin là mình đúng, nói cái gì cũng cho là người khác sai, nói “hiếp dâm” người khác..., bạn sẽ thấy nói phét làm hao tổn nguyên khí như thế nào!
Chơi games ư!, một thời gian rồi cũng chán.
Xem phim (chưởng, sex, hình sự, …), tình hình cũng như vậy.
Online ư!, chat hoài rồi cũng chán.
Đọc truyện (chưởng…), xem các bản tin thời sự, xem ca nhạc, xem bóng đá, bóng chuyền…, rồi tình hình cũng như vậy.
Hút thuốc ư!, hút hoài rồi điều thuốc cũng cảm thầy nhạt thếch.
Mát-xa nữ ư!, cuối cùng cũng là một trò nghịch ngợm và vô bổ.
Nói chuyện với Phật hay Chúa ư!, rồi nghe những điều các ông ấy nói cũng quá xa hiện thực, chán rồi.
Cứ như vậy, hắn chờ từng 5 phút, rồi từng một phút, không có cái gì thay đổi cả. Rồi hắn thử hình dung ra bên ngoài xã hội, hắn bỗng thèm chảy nước miếng được như thiên hạ. Giờ này thiên hạ đang tham gia hội chợ phù hoa một cách say sưa. Các con thiêu thân đang lao mình vào bóng đèn ảo ảnh một cách cuồng nhiệt. Các cô gái “ấy ấy” đang hau háu mắt trong các cửa hàng shopping hay lao mình vào những điệu “nhảy” điên cuồng. Các bà thì có thể mắt xem ti vi còn miệng đang nói chuyện “ba con vịt” một cách đam mê. Các ông thì đang “vểnh dái” ra nằm xem ti vi hay nói phét văng cả nước miếng ra ngoài. Các đôi tình nhân đang quay cuồng rên rỉ trong các vũ điệu đực cái. Các triết gia, nhà khoa học đang cho ra đời những luận cứ, có thể, vu vơ. Các nhà văn nhà thơ đang tích cực sản xuất ra, có thể, hàng giả. Các tay làm ăn kinh tế đang mai phục để ngay tối nay hay ngày mai, có thể, để “đớp” tiền của người khác...
Còn hắn!, hắn im lặng và bất lực trước các ánh đèn điện gọi mời trước mắt mà chìm vào bóng tối của sự cô đơn. Cứ như thế, trong 4 tiếng đồng hồ, hắn cam chịu cái cực hình này, rồi hắn úp mặt lên bàn khóc ướt đẫm cả bàn, hay khóc “rung giường” đến nỗi ướt đẫm cả gối.
Có lúc hắn nhớ lại một chuyện phim, có một người đàn ông cô đơn tuyệt đối đang lang thang trên bãi biển, bỗng nhiên gặp một người đàn bà cũng cô đơn tuyệt đối đang lang thang trên bãi biển, hai người gặp nhau, hai cái cô đơn gặp nhau nên cảm thông với nhau… rồi hai người yêu nhau. Chuyện chỉ có trong phim, làm gì có mà mong!
Rồi 6 tiếng đồng hồ trôi qua. Hắn là ma đực dĩ nhiên hắn thích ma cái, nhưng rồi tình hình cũng tương tự, không lẽ con ma cái là thơm tho vĩnh viễn! Cô đơn cộng hết năng lượng suy ra lười biếng đến nỗi lết ra khỏi giường lấy cái gì hắn cũng bực mình, nếu mà có con ma cái nào gọi điện thoại đến, hắn cũng không thèm tiếp. Hắn chỉ có một giải pháp, hãy chết đi, nếu lỡ sáng mai còn sống thì lại tiếp tục hiện tượng cô đơn này đêm này qua đêm khác, cho đến khi một cái chết thật sự diễn ra.
Nhưng dù sao, như thế là hắn đã chết rồi đó!
(Ngày 19/3/2011)
Hết.
*Bài đọc thêm: ‘Nữ tình báo vn’ (tôi đã viết cách đây 12 năm và đóng đi đóng lại nhiều lần)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét