Thứ Năm, 25 tháng 8, 2011

45. Ông tiến sĩ kỳ lạ

Hoàng hôn không bao giờ dừng lại
Bóng đêm tồn tại chốn trần ai
Mặc bao đau khổ và u tối
Vẫn vô tình cho đến ban mai

Trước tiên, xin người đọc xem câu chuyện này như là một tâm sự kín và xem nhân vật dưới đây như là một sản phẩm của sự tưởng tượng mà thôi. Thực ra hắn không muốn làm đụng chạm đến người khác dù chỉ là hư cấu. Nhưng làm sao mà hoàn toàn kín được, khi mỗi con người là một tiểu vũ trụ mà người đó có thể đem lại một nét đặc trưng trong cuộc sống này mặc dù y chỉ là một hạt bụi.
Cách đây trên một năm, một hôm ở Hà Nội, hắn đang nằm trong một khách sạn, thì bỗng nhiên có một cú gọi điện thoại của một người cháu:
- “Có chú T muốn đến thăm chú nè!”.
- “Ủa, chú đâu có biết chú T?”.
- “Có, chú T đã gặp chú cách đây 20 năm ở Lai Châu, chú ấy có đến nhà chú rồi, đi với chú S đó”… 
Hỡi trời đất ơi, hắn nhớ lại cách đây 20 năm, quả thật hắn có gặp một người tên khác, khi đó y chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp ra trường. Một thời gian lâu sau đó, hắn nghe nói y siêng học lắm, đã thành một tiến sĩ. Bây giờ, y đã trở thành thầy, dạy ở một trường đại học tại Hà Nội và còn đi lang thang giảng dạy ở các tỉnh Hà Tây, Hòa Bình, Sơn La, Vĩnh Phúc, Lào Kay, … Không biết làm sao mà 20 năm sau, y biết hắn ở Sơn La mà tìm!

Câu chuyện tiếp dưới đây không chủ yếu tập trung về T, mà tập trung vào cái đầu của T, một cái đầu kỳ lạ có một không hai. Nói siêu thì không nhất thiết phải là “nhất đẳng”, mặc dù trong lòng hắn thán phục y về trí tuệ, nhưng điều đó không quan trọng. T có vấn đề, y là một người tỉnh táo khi làm thầy hay khi tiếp xúc với người khác vào ban ngày, nhưng là một người ngược lại khi ở một mình hay trong bóng đêm, đó chính mới là điều đáng ghi nhận. Câu chuyện bắt đầu sau đây, hắn chỉ kể tóm tắt thôi.
Tối hôm đó, T bước vào phòng của hắn ở khách sạn. Hắn đã gặp y trong quá khứ nhưng hắn không nhận ra T hiện tại. Sở dĩ hắn nhận ra y là vì được y giới thiệu những ấn tượng xảy ra cách đây 20 năm thôi. Trời đất ơi, hắn thầm nghĩ, y đi từ Hà Nội đến Hòa Bình, Sơn La rồi Điện Biên bằng xe máy mà trên đó có chất cả một gia tài. T sợ đi xe đò vì một lý do riêng. T với khuôn mặt hơi rạng rỡ và háo hức tuôn ra hàng loạt câu :
- “Anh à, em là T nè, anh nhớ không?”.
- ...
- “Em biết sư phụ mà (đùa), ngày xưa em nhìn thấy đống sách kinh khủng của anh là em biết rồi, 20 năm trôi qua chắc anh đã trở thành Giáo chủ rồi”.
- “Trời đất, sao T linh thế, mình là Giáo chủ Ma giáo 31 năm rồi còn gì, hì..hì..”.
- “Em biết anh cái gì cũng đưa vào hệ thống, suy nghĩ và tư tưởng của em cũng không thoát khỏi hệ thống của anh. Vì thế em tìm đến đây để nhờ anh chỉ giáo một số vấn đề mà em không giải nổi. Em cũng biết là anh có thể giúp em, vì anh rất là thông tuệ (đùa)”.
- “Trời đất ơi!”. Hắn thầm nghĩ.
- “Em sẽ kể chuyện em đã cãi nhau với Chúa Jesus, Bác Hồ, Bill Clinton, Mao Trạch Đông, Gan-đi, … , về chuyện vua Thủy Tề, chuyện ăn chay, về luận văn tiến sĩ của em và về tình yêu và tình dục,…”.
Cũng nhắc thêm, là từ T, hắn sau này đã vận dụng một số từ vào quan hệ như “hao tổn nguyên khí”, “cửu ngưỡng, cửu ngưỡng”, “tại hạ, các hạ”, …, lý do là y cũng rất rành về Kim Dung.
Các câu chuyện được lần lượt kể lại dưới đây cộng thêm lời thầm thoại và đối thoại của hắn được viết ngắn gọn, chủ yếu là xem T kỳ lạ như thế nào thôi.
T bắt đầu câu chuyện.
- “Anh à, sau khi tốt nghiệp, em được giữ lại dạy đại học ở Hà Nội. Em ở trong một căn nhà khá đơn sơ. Trong phòng em có rất rất nhiều sách, em đọc suốt ngày, suốt đêm, sách gì em cũng đọc”.
Hắn liền liên tưởng đến hình ảnh chàng sinh viên Các Mác trong một căn phòng đầy sách đang làm luận văn Triết học về Ê-pi-quya, nhưng rất khác T. Hắn đáp lời:
- “Mình hiểu rồi, một người đọc quá nhiều sách, mà sách gì cũng đọc sẽ bị một chứng bệnh hoang tưởng. Nếu bạn  không bỏ ngay thì thế nào cũng sẽ bị sống trong một thế giới cũng có tính người, nhưng rất khác người thường, đối với người khác là bệnh, nhưng đối với chính bạn thì không phải là bệnh. Lời tư vấn của mình là bạn nên bỏ đọc sách vĩnh viễn và thâm nhập vào các hoạt động sống thực trong cuộc sống. ‘Lý thuyết thì màu xám, chỉ có cây đời mãi mãi xanh tươi’, bạn biết rồi đó”.
- “Thường em bị rơi vào một thế giới, trong đó em, ví dụ, đã cãi nhau với Chúa Jesus cả 2 tiếng đồng hồ luôn, rồi với ông Clinton rất là lâu, …, chỉ trừ một điều là em chưa bao giờ cãi nhau với ông Phật, không biết tại sao ông Phật không bao giờ hiện ra cãi nhau với em”.
- “Cãi nhau được với ông Clinton hay ông Mao,…, thì hẳn là bạn cũng phải có trình độ và trí tuệ uyên bác dù là cãi nhau trong hoang tưởng”.
- “Sau đó, vì biết em có tài, nên vua Thủy Tề bắt em xuống dưới thủy cung làm thư ký. Vì sợ xuống dưới nước, em đã ăn chay mấy năm nay rồi”.
- “Nếu là mình, mình sẽ sẵn sàng ký hợp đồng ngay, đó là một vinh dự vì dễ gì mà được làm thư ký cho vua Thủy Tề. Nếu bạn làm như vậy, thì bạn sẽ không sợ xuống dưới nước nữa và bạn không cần phải ăn chay. ‘Sống đã lấy gì làm vui, chết đã lấy gì làm khổ’, chắc bạn biết rồi”.
Đến đây, hắn thấy T bớt bị kích động, lẳng lặng ngẩm nghĩ, có lẽ y chừng mực nào đó đã chấp nhận chuyện “sắc sắc không không”. Và như vậy thì y phải sợ cái quái gì nữa, cứ xem vua Thủy Tề là bạn đi.   
T tiếp tục câu chuyện thứ hai.
- “Anh à, như đã nói, em đang ăn chay để tránh gặp vua Thủy Tề. Khổ lắm anh ạ, cứ mỗi lần đi dự đám cưới là em phải đem theo một ổ bánh mì”.
- “Ủa, trời ơi bạn đi dự đám cưới mà chỉ ăn một ổ bánh mì, bạn tu khổ hạnh hả?”.
- “Hôm nay em có ý định chuyển sang ăn mặn, anh tư vấn giùm em”
- “Bạn lập tức đi ăn thịt chó đi!”.
- “Ăn thịt chó, tội quá, em đâu có dám thử”.
- “Tế Điên hòa thường là Phật đó, biết không, (biết), ông ta mồm ngậm đùi chó suốt ngày, thế mà ông ta là Phật chính hiệu đó, phật tại tâm chứ không phải tại có ăn thịt chó hay không”.
Nhưng sau đó, hắn không theo dõi T chuyển sang ăn mặn như thế nào, vì y đang làm luận văn tiến sĩ trong mười tháng. Mười tháng đã qua, gần đây hắn có gọi cho y nhưng y nói là vẫn còn tiếp tục làm!
T lại tiếp tục câu chuyện thứ ba.
- “Anh à, số em khổ lắm, em mới là thạc sĩ thôi, lần trước em đã làm xong luận văn tiến sĩ về đề tại A thì bị trục trặc. Suốt đời, bất cứ cái gì em làm được đến 99% thì bị trục trặc, một số phận kỳ lạ đang đeo đuổi em”.
- “Đúng rồi, có một vài người bị số phận “không kiếp”, làm cái gì cũng không được, ta phải tìm một cách khác, bằng “vô chiêu thắng hữu chiêu” hay là làm như “vượt bức tường lửa” đó, thì mới có hy vọng làm được cái mà minh mong muốn và vượt qua được số phận”.
- “Lần này em làm luận văn về đề tài B”.
- “Trời đất, đi cái gì thì đi một cái, làm như thế thì làm sao trở thành nhân tài thực thụ được. Bạn bắt đầu viết luận văn cách đây lâu chưa?”.
- “Mới cách đây mấy tháng, còn mấy tháng nữa”.
- “Đáng lẽ bạn nên bắt đầu viết cách đây mấy năm, bây giờ chỉ cần chỉnh sửa lại và bổ sung những điều sâu sắc hơn và chuẩn bị đối phó với hội đồng phản biện chứ. Như vậy là phương pháp tổ chức công việc của bạn ... , trời đất sinh con người ra sao thì vẫn vậy, tiếc quá, cứ thuận theo tự nhiên mà sống, không biết rồi ai sẽ hạnh phúc hơn ai. Mà bạn làm luận văn tiến sĩ để làm gì, có lợi cho ai, áp dụng được gì vào thực tế? Cái lý thuyết của bạn hình như ít có ứng dụng trong thực tế. Vả lại, bạn thành tiến sĩ để làm gì, thu nhập có tăng bao nhiêu đâu, người đời có tôn trọng thêm bao nhiêu đâu, người ta tôn trọng anh chủ yếu là tôn trọng cái đầu của anh thôi, có một số chuyên gia lâu năm giỏi như tiến sĩ đó. Thôi, bạn đã chọn con đường đi của mình thì hãy cố làm xong cái luận văn, khi thành tiến sĩ rồi thì hãy quên đi, chớ có lụy chữ nghĩa. ‘Ta là cát bụi thì sẽ trở về với cát bụi’ mà”.
- “Thì em phải dành hết thời gian để hoàn thành ước mơ của em, anh à. Còn chuyện gì tính sau”.
T chuyển sang câu chuyện thứ tư.
- “Anh à, em đã gần tuổi tri thiên mệnh mà em không biết yêu là cái gì hết”.
- “Em có còn thích đàn bà không?”.
- “Có, em có ít bạn gái lắm, cho đến nay em có 1-2 mối tình gì đó, người thứ nhất theo đạo Thiên chúa. Em không thích đạo Thiên chúa, vì thế 2 đứa không đến với nhau được”.
- “Tại sao bạn lại không thích đạo Thiên chúa, vấn đề quan trọng là ở tâm con người. Nếu có tâm thiện thì thuộc về đạo, nếu có tâm xấu thì thuộc về ma. Nếu người theo đạo Phật có tâm tốt và người theo đạo Thiên chúa có tâm tốt, thời buổi này thì có thể lấy nhau. Bạn hãy suy nghĩ lại, chắc bạn quá cực đoan rồi đấy”.
- “Anh à, em không muốn lấy vợ”.
- “My God! Em có còn cảm hứng không?”.
- “Có, em không lấy vợ được vì em kỳ lắm, bạn đêm em thường có những giấc mơ ghê lắm và lên cơn mộng du nguy hiểm mà khó kiềm chế được. Sau này em có quen một cô giáo rất đẹp và chưa có chồng. Em và cô ấy thích nhau, nhưng em không có thì giờ để  theo đuổi cô ấy”.
- “Trời đất, không có thì giờ tán gái. Tình dục đực cái là một tuyệt tác của Thượng đế, nếu không có nó thì làm gì có bạn, nó là mẹ của cái luận văn tiến sĩ của bạn đó và vì thế nó quan trọng hơn cái luận văn đó nhiều”.
- “Em hiểu, nhưng em hiếm khi có cảm hứng lắm, em chỉ nghiên cứu suốt ngày thôi, chắc là em đã lầm, cuối cùng ta cũng sẽ tiến về con số không thôi, em sẽ nghĩ lại”.
Một hôm khác, T tìm đến khách sạn khác ở Lai Châu gặp hắn. Trong khách sạn có một cô tiếp tân. T cũng sáng mắt lên vì cô ấy huống gì là hắn - kẻ rất ngưỡng mộ tuyệt tác của tự nhiên. Cô ấy da trắng, người vừa phải, thân hình mẩy, mắt sáng, mặt tươi, môi cười, ăn mặc đủ đẹp, giản dị và gọn gàng, đặc biệt các đường cong làm đàn ông bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. T bỗng dưng kêu lên “Ôi! em hạnh phúc quá, thấy đàn bà mà em ham muốn là em vô cùng hạnh phúc, anh giúp em nhé, anh giới thiệu cô ấy cho em nhé”. Hắn thử lò dò giới thiệu, nhưng kết quả ngược lại, một là cô ấy đã có người yêu rồi, hai là làn da mặt cô ấy có cái vẻ gì “đơ đơ” ngược với đôi mắt sáng có vẻ thông minh của cô ấy. Thế rồi mọi chuyện qua đi, cô ấy vẫn còn đó, T vẫn còn đó, nhưng mỗi người một phương trời mà không có phần giao.

Hắn viết nhiều quá rồi, một gã có trí tuệ nhiều, đa dạng và phức tạp, một số phận không-kiếp, một con người tỉnh táo dưới ánh mặt trời và không tỉnh táo trong bóng đêm, một sinh linh đã và đang xuất hiện, y sẽ là một tiến sĩ trong tương lai gần, y sẽ 'tiến về con số không', rồi y sẽ biến mất vào cái vũ trụ vô tình này, một nhân vật kỳ lạ đối với hắn sẽ hết tồn tại và trở về với cát bụi, thế thôi.
Ngày 25/8/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét