Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

48. May rủi và cuộc đời


Giả sử hắn có một cuộc phỏng vấn việc làm, hắn sẽ trả lời như dưới đây. Ai mà tin vào sự may rủi, đặc biệt là mấy ông thầy dạy người ta làm thế nào để thành công, đặc biệt hơn nữa là làm sao mà hắn chỉ người ta cách nào để tránh thất bại? Còn ai lại tin thầy bói, nhưng sau này nghiệm lại nếu thầy bói đoán đúng mười mươi thì làm sao nhỉ?
Có người đã phỏng vấn hắn ở một quán cà phê nọ. Hắn nói: ‘Bạn ạ, những điều tôi kể ra đây, chắc bạn không tin, nhưng nó vốn là sự thật’. Rồi hắn lần lượt kể ra như sau:
“Có một lần tôi đã gởi đi 4 cái đơn xin việc chính thức, còn một cái đơn trễ hạn hơn một tháng nên gởi cho vui thôi: để thực tập tiếng Anh. Thế mà 4 cái đơn xin việc chính thức này một đi không trở lại (biệt vô âm tín). Còn cái đơn gởi cho vui với niềm không hy vọng thì bỗng nhiên một thời gian không lâu sau, có điện thoại và hợp đồng được fax tới tận bưu điện, nơi con đường mà tôi đang đi dạo, tôi đã có việc làm!
Không lâu sau đó, tôi ngồi uống cà phê ở Bãi Cháy (Hạ Long), bỗng nhiên có một người bước lại, xin xem tướng không lấy tiền, ông ta là một thầy địa lý người Tàu mà xem phong thuỷ cho việc xây dựng nhiều khách sạn ở Hạ Long. Ông ta chỉ hỏi tôi sanh năm mấy thôi, uống một cốc nước trà, nhìn vào mặt tôi, rồi ông ta nói đại để như sau: ‘Anh đừng bao giờ đi xin việc làm, xin sẽ không được, việc làm sẽ tự đến với anh, và …’!!! Dĩ nhiên là tôi không tin, nhưng những gì xảy ra trong cuộc đời tôi vốn là gần đúng như những gì ông ấy nói.
Sau đó, tôi có đi ăn trưa với một người bạn trai ở Hà Nội. Khi ăn trưa, kế bên bàn của chúng tôi có một cô gái tóc xoăn, là bạn của bạn tôi. Xong bữa ăn, cả 3 đi uống trà, uống trà xong, sắp tạm biệt, bỗng bạn tôi nói thêm một câu: ‘Đây là bạn của anh, sau này có gì em giúp cho nhé’, chấm hết. Thế là, từ một cuộp gặp gỡ ‘vô tình’ cộng thêm một câu nói thêm ‘vô hình’, tôi lại có việc làm nhiều năm tiếp theo.
Tôi không nói thêm những ‘hên xui’ nữa, nói ra bạn sẽ bảo là anh chàng này nói xạo, tôi chỉ trả lời bạn - người phỏng vấn tôi mà thôi. Trong thời gian làm việc, tôi được chế độ đãi ngộ không phải là bằng tiền mà là ‘để làm việc, anh có thể đi bất cứ nơi đâu, dùng bất cứ phương tiện gì và …’.
 Tôi không thể đi tìm và nhận làm một công việc mới mà vi phạm tính ‘kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân’, làm cái mà người ta đang không cần hay không có nhu cầu đối với tôi, vả lại tôi cũng già rồi, điên gì mà vẽ nên chuyện mới phức tạp. Mong bạn hiểu và thông cảm, mọi cái đều thuận theo tự nhiên, hãy làm tốt cái hiện tại, chuyện tương lai để chờ đợi thời cơ thuận lợi và từ từ suy nghĩ kỹ rồi tính”.
Kể đến đây thôi, nhiều lúc hắn nhớ lại là ông Ê-đi-sơn có nói đại khái là ‘Sự thành công của mỗi người thì 99% là do cần cù, còn 1% là do thông minh mà thôi’. Đúng, hắn có cần cù, chắc là hắn có chút ít thông minh, nhưng cái mà hắn ‘có’ được lại không phải là từ 2 yếu tố trên. Hắn cũng không thể giải thích ra làm sao, vì chính hắn cũng không hiểu.
Nói như siêu hình, ai mà tin, những sự kiện trên chỉ là một ngoại lệ, mà rất ngoại lệ nữa. Hắn tạm giải thích một cách ‘duy vật’ cho cái mà hắn ‘có’ được vì hắn áp dụng cái mà ‘luôn bắm chắc vào mục tiêu tổng thể’ sau đây, mà hắn cảm thấy có lý lắm bạn ạ.
Thường con người làm việc thì phải xuất phát từ một yếu tổ tổng quát nhất - mục tiêu tổng thể, từ yếu tố tổng quát đó triển khai ra khoảng 10 yếu tố cụ thể - mục tiêu cụ thể, rồi từ 10 yếu tố cụ thể này triển khai ra khoảng 100 hoạt động cụ thể. Nôm na là thế này: 1 => 10 => 100, cũng không dễ hiểu, bạn hãy lấy bút ra vẽ sơ sơ cái sơ đồ phân rã hạt nhân đấy, nó cũng tương tự như vậy. Thường thì người ta làm việc hay quên tập trung vào yếu tố tổng thể mà loanh quanh ở yếu tố tiểu tiết - hoạt động thứ 100, không hiểu rằng hoạt động thứ 100 này thuộc vào một trong 10 yếu tố cụ thể, mà 10 yếu tố cụ thể này lại thuộc vào 1 yếu tố tổng thể; nếu làm ngược lại, thì cơ may sẽ đến, tưởng như siêu hình nhưng không phải siêu hình.
Khi hắn đang suy nghĩ về việc này, thì có một ông xe ôm tiến lại và liền ngồi xuống tâm sự:  
- ‘Anh ơi, ngày hôm qua có một tai nạn ở ngay đây. Một thằng bạn mượn xe của em, chạy ra đường sáng sớm, gặp một bà già 88 tuổi, đang đi bộ tập thể dục, hắn tông bà ta chấn thương sọ não, đến nổi phải mổ sọ’.
- ‘Trời ơi, thế là tiêu rồi, chắc là không thể sống nổi’.
- ‘Em cũng nghĩ vậy, xui xẻo quá chừng luôn’.
- ‘Anh sợ nhất là trong đường hẽm, lúc đó người ta đi lại chủ quan lắm’, ...
Hắn hơi trầm ngâm suy nghĩ rồi nhảy sang một đề tài khác:
- ‘Ba em cũng già lắm, 100 tuổi rồi mà tai mắt vẫn còn tốt, nhưng 2 chân yếu lắm, đi lại phải có người dìu. Ba em bị đủ thứ bệnh, đó là ‘bệnh già’ anh ạ’, ...
Lại có một ông gần 70 tuổi, đang làm việc, ngồi gần hắn, ông nói:
- ‘Mắt tôi bỗng nhiên thấy mấy cái bóng đen bằng hột đậu phụng, cách mắt chừng mấy cm, chạy qua chạy lại trước mắt tôi’.
- ‘Anh đi khám bác sĩ chưa? Bác sĩ cho rằng anh bị cái gì?’.
- ‘Tôi đã tìm hiểu trên mạng, người ta nói cái đó là bệnh già, nhiều người bị giống như thế lắm’, …
Trời đang vào mùa mưa, mưa đang rơi nặng hạt. Mọi thứ thành công hay may mắn trong đời đều phải trả giá rất đắt, hắn chưa tiện phân tích cái ‘giá phải trả’ này. Và hắn bỗng nghĩ, liệu rằng con người có tin vào yếu tố may mắn hay thời cơ không nhỉ, liệu rằng con người có liên hệ công việc mình đang làm với yếu tố tổng thể không nhỉ, và liệu rằng con người làm việc có liên hệ tới vấn đề tuổi già không nhỉ, nghi ngờ lắm!

9g54, sáng ngày 29/8/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét