Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

450. Bom nguyên tử và tính thuận nghịch của cuộc sống

Cuộc sống, một cách tổng quát, luôn luôn có 2 mặt: thuận và nghịch. LB thường thắc mắc là tại sao thế giới luôn luôn có chiến tranh - vật chất hay tinh thần, đặc biệt là những quả bom nguyên tử hay bom nhiệt hạch mà con người sản xuất ra sẽ… ‘bị’ nổ. Suy nghĩ kỹ, LB thấy nó là một quy luật của thượng đế, tuyệt đối và vĩnh viễn, mà đứng trên giác độ nhân bản, 'hình như' đây là một ‘trò chơi’ của ngài (xem dưới).
*
Trước tiên, LB xin đi sâu vào chủ đề chi tiết một tí.
‘Sự cố hạt nhân có thể thổi bay một phần lãnh thổ Mỹ vừa được tiết lộ là một trong nhiều tai nạn liên quan đến vũ khí nguyên tử (các bạn có thể xem thêm chi tiết ở dưới).
Dư luận Mỹ đang xôn xao trước thông tin vừa được giải mật cho thấy: một quả bom nguyên tử với sức công phá lớn gấp 260 lần quả bom hủy diệt thành phố Hiroshima của Nhật trong Thế chiến 2 suýt nổ ở bang Bắc Carolina. Báo The Guardian hôm qua dẫn tài liệu mật được công bố hồi tuần trước cho hay vụ việc xảy ra ngày 23.1.1961 do một máy bay ném bom B-52 gặp sự cố khiến bom (nhiệt hạch!, có sức nổ tương đương 4 triệu tấn TNT, đe dọa mạng sống hàng triệu người) rơi xuống khu vực thành phố Goldsboro, Bắc Carolina. Cơ chế kích nổ đã khởi động nhưng may mắn là còn một chốt an toàn không bị bung ra nên nước Mỹ mới thoát khỏi một thảm họa kinh hoàng. Tính toán cho thấy nếu phát nổ bức xạ từ quả bom Mark 39 có thể lan khắp vùng bờ biển miền đông, từ thủ đô Washington D.C đến Baltimore, PhiladelphiaNew York...
Loài người đã phát minh ra phản ứng hạt nhân (hay phản ứng nhiệt hạch), rồi dùng nó để chế tạo ra bom nguyên tử (và bom khinh khí/bom H) hay xây dựng nhà máy điện hạt nhân, nhưng rất tiếc, theo nguyên lý thuận nghịch, các phản ứng hạt nhân này không chỉ giúp con người, mà đặc biệt là, còn giết con người. Việc Mỹ thả 2 trái bom nguyên tử xuống Nhật năm 1945, vụ nổ nhà máy điện hạt nhân Tréc-nô-bưn năm 1986 hay ở Nhật trong trận động đất sóng thần năm 2011 vừa qua, mặc dù là một trong những tai họa vô cùng khủng khiếp của loài người, nhưng so với ‘quy luật thuận nghịch’ của thế giới tự nhiên, chuyện này là ‘nhỏ như con thỏ’!
*Tại sao nói ‘quy luật thuận nghịch’ là một ‘trò chơi’ hay ‘trò đùa’ của thượng đế? Vì nó luôn đưa con người và một trạng huống ‘tiến thoái lưỡng nan’ mà các câu hỏi (bài toán) thường có ‘vô số nghiệm’ hay ‘vô định’: ‘Cái chết chẳng qua cũng chỉ là một sự đùa cợt sau cùng của cuộc sống’ (Trịnh Công Sơn).
Có thể hình dung nôm na là trong đá bóng, phải có 2 đội, đội ‘ta’ và ‘đội địch’. Rộng hơn là có hạt thì có phản hạt, có electron thì có proton, có số âm thì có số dương, có số thực thì có số ảo/số phức, có trường thực thì có trường ma, và có vũ trụ thì có phản vũ trụ…, tương tự đối với con người, có trung thành thì có phản bội, có lợi thì có hại, có chiến tranh thì có hòa bình, có nhân thì có quả, có gieo gió thì có gặt bão, có trong sạch thì có tham nhũng, và nhất... là,
+có yêu thì có hận:
‘Đa tình tự cổ nan di hận.
Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ’ (Bạch Cư Dị)
(Đa tình tự ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận
Nỗi hận này dài dằng dặc biết bao giờ nguôi), hay
+có ăn thì có ‘ị’ (entry 446):
-Ở trên đó anh có ăn không?
Anh ngần ngừ một chút rồi trả lời:
+Uh... chắc là có, và có hút thuốc lá.
-Anh ăn cái gì?
+Um... chẳng hạn như đào tiên...
-Ở trên đó có đất đâu mà trồng đào? Mà bạn em có nhờ em hỏi anh là ‘ở trên đó có toilet không?’.
+Ừ.. ừ.. ừ… Rồi anh im lặng, hai mắt nhìn xa xa như đang tự hỏi chính mình.
-Nếu anh nói trên đó có ăn, là thật ra anh đang dối mình, 
còn anh nói anh không ăn gì, là hình như anh đang dối em…
*‘Thế giới con người - thuộc về thế giới tự nhiên - là vô bờ bến và trùng trùng duyên khởi và do đó nó là kết quả của sự tác động tương hỗ của rất nhiều yếu tố có liên quan từ quá khứ vô cùng đến hiện tại. Nó là một sự kết nối của các 'dấu chấm' như Steve Jobs đã nói. Cái thuận và cái nghịch đều có giá trị tương đương và có thể kết hợp thành một bức tranh hoàn chỉnh như 'Lưỡng nghi đao pháp' và 'Phản lưỡng nghi đao pháp' vậy. Cái gì trên đời này cũng có khắc tinh của nó, ví dụ như Hàm Mô Công thì có Nhất Dương Chỉ trị vậy. Người ta có thể lợi dụng cái của người để chống lại người như môn 'Càn khôn đại na di' hay 'Đẩu chuyển tinh dời' vậy’ (entry 248).
Trong thế giới vật chất, một cách tổng quát, bao nhiêu vật chất được sinh ra thì bấy nhiêu sẽ bị tự hủy. Trong vũ trụ, tồn tại động lực sinh và động lực hủy, ví dụ như ‘lỗ đen’ có thể hút vào nó cả… một thiên hà, và cũng chính từ nó, lại tuồn ra một thiên hà mới!
Trong thế giới hay động vật hay (sinh vật nói chung), bao nhiêu động vật được sinh ra thì bấy nhiêu cũng bị hủy vì quy luật sinh tồn. Trong thế giới con người, tình khúc âm-dương làm sinh ra bao nhiêu con người thì tai họa cũng làm hủy đi cũng ngần ấy con người. Trong thế giới tâm hồn, luôn tồn tại 2 mặt thiện ác và có sự cạnh tranh khốc liệt…
…‘Và nói rộng ra cho tất cả mọi sự vật/hiện tượng, từ hạt quart, photon, electron cho đến vũ trụ, từ con virus, con kiến cho đến con người, và tất cả mọi thứ như: thiện - ác, chính - tà, thị - phi, sinh - tử, hạnh phúc - đau khổ, chiến tranh - hòa bình, thiên đàng - địa ngục, phật/chúa - ma quỷ… đều có chung một nguồn gốc - do ‘tự nhiên’ sinh ra, vì thế mà bản chất của chúng vốn không có sự khác biệt (chúng là một, entry 446).
Vì vậy mà khái niệm thuận nghịch chỉ có tính cách tương đối, giữa thuận và nghịch có sự chuyển hóa qua lại lẫn nhau (hay như thuật ngữ hiện nay là có 'mối quan hệ hữu cơ’), nó chỉ là một ‘mô hình’ của con người nhằm mô tả và phản ánh thế giới tự nhiên, và vì vậy mà anh A có thể gọi cái này là thuận, nhưng anh B có thể gọi nó là nghịch…
*Và… ‘thế giới mà ta đang sống là một thế giới đa cực và đầy mâu thuẫn, thiên hạ chia năm xẻ bảy, có vô số thế lực giành giật hay tranh chấp quyền lợi lẫn nhau mà mọi giá trị của con người có thể bị đảo lộn và thậm chí bị thủ tiêu. Chuyện đó thường xuyên xảy ra dưới thời chiếm hữu nô lệ, phong kiến, tiền tư bản/thuộc địa nửa phong kiến, rồi tư bản ngày nay. Qua mỗi thời kỳ đó, con người vô tình trở thành nạn nhân, bị lợi dụng và do đó bị dày xéo trong các cuộc tranh chấp tương tàn đó, và do đó chuyện ‘thân phận con người’ vẫn là quy luật của muôn đời. Có thể tạm hiểu rằng khi chủ nghĩa tư bản độc quyền nhà nước ra đời cùng với cái được gọi là ‘thế giới tự do’ hay ‘nền kinh tế thị trường’ thì đã đi ngầm với ý đồ thống trị mà trong đó thế giới dường như vận hành theo ý đồ của các nước lớn. Chẳng hạn, một số nước giàu mạnh có thể dễ dàng nhúng tay vào chuyện của Lebanon, Israel, Afghanistan, Iraq, Iran hay Syria…, hay có những nước đang bành trướng thế lực ở biển Đông. Nhưng những vấn đề này là một thực tại mà còn dài, khó hiểu và rất phức tạp’ (entry 248)
Nhân loại đang hầm hầm chuẩn bị cho cuộc chiến Mỹ-Syria (Trung Đông), các thế lực Hồi giáo đang… giết nhau trên khắp thế giới (bạo loạn tại Syria, vũ khí hóa học thời Pi-nô-chê đã tái xuất giang hồ, Ai Cập đã đóng của nhà băng và bắt giữ khoảng 15.000 tín đồ của phe 'Hồi giáo anh em'...), các thế lực có liên quan đến ‘biển Đông’ đang hầm hè dậy sóng, trong lúc đó, ở quán cà phê thì có nhiều người đang đỏ mặt, từ tốn hay âm thầm tranh luận là ai đúng/sai, giữa cái-biết-được và thần thánh, giữa linh-hồn-bất-tử và thể-xác-cát-bụi, giữa thiên-đường-hoan-lạc và cõi-trần-tạm-bợ, giữa cái được gọi là tình yêu lớn và tình yêu nhỏ…, nhưng không sớm thì muộn, 
bom nguyên tử hay chiến tranh thế giới sẽ bùng nổ.
*
Đứng trước vòng sinh tử vô thường đó, con người đã nghĩ ra chuyện hài để khử hư vô, sau đây là 1 câu chuyện do một kỹ sư điện tử, kể khoảng năm 1995, tại Ban Mê Thuột:

Có một lần, Ngọc Hoàng Thượng Đế tổ chức một cuộc thi ‘Hoa hậu qúy bà’. Phần cuối cùng của vòng chung kết là ‘thi ứng xử’ cho 3 người lọt vào ‘top-3’. Ngài đã đặt cho cả 3 nàng cùng một câu hỏi là ‘Ngươi đã đem lại hạnh phúc cho ai?’.
Người thứ nhất được hỏi là một bác sĩ, nàng trả lời:
- Trong đời của em, em đã chữa lành bịnh hay cứu sống cho nhiều người, số bệnh nhân mà được em đem lại hạnh phúc là nhiều không kể xiết.
Thượng đế khen ‘hảo hảo’ rồi cho truyền thí sinh thứ hai vào. Người được hỏi là một giáo viên, nàng nói:
- Là cô giáo, em đem hết tâm trí ra giảng bài cho các cháu để trở nên người thành đạt, nên số học sinh mà được hưởng hạnh phúc là nhiều lắm, không thể nào nhớ nổi.
Thượng đế cũng khen ‘hảo hảo’ rồi cho truyền thí sinh cuối cùng vào. Người được hỏi là một ‘kỷ nữ’, nàng nói:
- Trong đời của em, em đã phục vụ ân cần cho rất nhiều đàn ông, không biết là bao nhiêu, và họ đều thừa nhận là lần nào em cũng đưa họ lên ‘tuyệt đỉnh Vu Sơn’.
Nghe xong, Thượng đế không nói ‘hảo hảo’ mà lẳng lặng trao cho nàng một ‘chiếc chìa khóa’, nàng kỷ nữ ngạc nhiên hỏi:
- Bẩm ngài, tại sao ngài không trao cho em chiếc ‘Vương miện bằng vàng’ mà lại trao cho em chiếc chìa khóa?
Thượng đế bèn bước đến và thì thầm vào tai nàng:
- Đây là chiếc chìa khóa để tối nay em vào phòng của trẫm…
*Và đứng trước vòng sinh tử vô thường đó, con người đã thốt lên:
-Thiên thu vạn tải yêu là khổ
Vạn tải thiên thu khổ cũng yêu
-Yêu ai bằng yêu người tình
Hận ai bằng hận người mình đã yêu.
-Tình khúc âm dương
đã ngự trị trong tôi,
không thể nào thoát nỗi.
Mạc Ngôn nói ‘phong nhũ phì đồn’ (= vú to mông nở),
hai lỗ mũi tôi phập phồng,
người bung nở,
mùi thơm từ cõi kỳ lạ bay tới,
biển thiên thai sóng động (NGLB)
-Vì sao nàng không đến
Ta cuồng dại tái tê
Vì sao nàng không nói
Ta lạc vào cung mê
Tìm nàng trong cõi nhiêu khê
Đêm ta vướng vít lệ trào đớn tim 
Vì sao nàng xa quá
Ta như kẻ lãng du
Vì sao nàng thơm quá
Ta bỗng thành gã Trư
Tìm nàng mãi tận cõi hư 
Đêm ta cung thứ khẩy đàn được không
Vì sao nàng như thánh
Ta đưa vào thiên đàng
Vì sao nàng hay hát
Ta rung khổ dưới trần
Dáng nàng ẩn khuất phù vân
Hương nàng phảng phất đêm dần chẳng phai
Vì sao nàng không biết
Tiên nữ sa bụi trần 
Vì sao nàng lao mãi
Đêm vào chốn thiêu thân
Dâm thần bỗng muốn ái ân
Lỡ chân vấp ngã xuồng tầng Diêm cung… (NGLB)
*
Và cuối cùng:
Tại sao con người sinh ra thường phải chịu số phận bị ruồng bỏ, sĩ nhục, chà đạp, chèn ép, hiểu lầm, buộc tội, oan sai, mồ côi, mặc cảm, tha hóa, cô đơn, tuyệt vọng, hãi hùng, đau khổ, bệnh tật nan y, tăm tối hay lưu vong, đâu là bến bờ tự do của con người, khi nào ta có được tâm hồn như trẻ thơ vui đùa bên những dòng suối nhỏ, phải chăng tất cả các khát vọng đều là ảo ảnh?
...Vì sao trái tim ta lại đầy vết sẹo? Vì sao nó lại là lắp ghép, không nguyên vẹn và không khớp với nhau?
Vì nó đã từng vô số lần bị thương từ nhẹ cho tới cận cái chết.  Vì nó đã từng bị những vết thương rỉ máu, bị xé nát tâm hồn, bị dày xéo tâm can, bị dày vò tâm trạng, bị đâm toét lồng ngực, bị đâm thọc từ phía sau, bị sầu thúi ruột, và có thể nó đã từng bị khuyết tật ‘bẩm sinh’...
Vì nó đã từng bị người đời ruồng bỏ, bị hiểu lầm, bị sỉ nhục và phân biệt đối xử, bị dồn vào bước đường cùng, đã từng bị sa thải âm thầm hay lộ liễu, bị vô số những chà đạp vô lương, nó đã từng lên voi xuống chó hay đã từng là ‘đại tướng bị mất lon’...
Vì nó đã từng bị thiếu tiền mà có thể bán ‘danh dự’ để tồn tại… 
Vì nó đã tặng người đời bao nhiêu tình yêu, bao nhiêu thông cảm, bao nhiêu xót thương, bao nhiêu hoài niệm, bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu lòng tin, thậm chí bao nhiêu là tuyệt vọng.
Vì nó cũng là một cơ phận của con người, nên nó vẫn còn dục vọng và cần… tình yêu và tình dục, nhưng nó không chiếm hữu riêng cho nó một mối tình ích kỷ đơn sắc và đơn điệu…
Vì thế và vì thế, nó chứa đầy vết sẹo.
Nó đã bị ngã dập kinh hồn xuống 'vực thẳm', nhưng nó vẫn chưa chết, vẫn không chịu chết, vẫn đập mạnh mẽ, rồi nó lại đứng lên, nó không bao giờ từ bỏ niềm mê say, vì tình yêu của nó lớn hơn cái chết, và nhờ thế, vết thương của nó đã được liền sẹo! HẾT.
----------------- 
(1) Dư luận Mỹ đang xôn xao trước thông tin vừa được giải mật cho thấy: một quả bom nguyên tử với sức công phá lớn gấp 260 lần quả bom hủy diệt thành phố Hiroshima của Nhật trong Thế chiến 2 suýt nổ ở bang Bắc Carolina. Báo The Guardian hôm qua dẫn tài liệu mật được công bố hồi tuần trước cho hay vụ việc xảy ra ngày 23.1.1961 do một máy bay ném bom B-52 gặp sự cố khiến bom (nhiệt hạch!, có sức nổ tương đương 4 triệu tấn TNT, đe dọa mạng sống hàng triệu người) rơi xuống khu vực thành phố Goldsboro, Bắc Carolina. Cơ chế kích nổ đã khởi động nhưng may mắn là còn một chốt an toàn không bị bung ra nên nước Mỹ mới thoát khỏi một thảm họa kinh hoàng. Tính toán cho thấy nếu phát nổ bức xạ từ quả bom Mark 39 có thể lan khắp vùng bờ biển miền đông, từ thủ đô Washington D.C đến Baltimore, Philadelphia  New York.
Tuy nhiên, đây không phải lần duy nhất Mỹ và các nước khác “hút chết” vì các sự cố liên quan đến vũ khí hạt nhân. Theo hồ sơ của Cục Lưu trữ an ninh quốc gia Mỹ (NSA), kể từ năm 1950 đến nay, có ít nhất 32 vụ việc, chủ yếu xảy ra trong thập niên 1960.
Các chuyên gia và giới quân sự dùng thuật ngữ “mũi tên gãy” để chỉ các sự cố liên quan đến vũ khí hạt nhân, dẫn đến tình trạng bất ngờ phóng, khai hỏa, kích nổ, mất cắp hoặc thất thoát vũ khí nguy hiểm.
Theo tài liệu của NSA, vụ thất lạc vũ khí hạt nhân đầu tiên trong lịch sử xảy ra ngày 13.2.1950 khi chiếc máy bay ném bom chiến lược Convair B-36B của không quân Mỹ gặp nạn khi tham gia diễn tập tấn công trong điều kiện mùa đông. Chiếc máy bay từ căn cứ tại Alaska, chở một bom nguyên tử Mark IV, bị hỏng động cơ do đóng băng và buộc phải thả rơi rồi kích nổ bom trên không. Tuy chứa uranium và thuốc nổ thông thường nhưng do không có lõi plutonium nên quả bom chỉ gây ra một vụ nổ phi hạt nhân lớn gần British Columbia (Canada). Mỹ và Canada sau đó khẳng định không có rò rỉ phóng xạ trong khu vực. Chỉ 9 tháng sau, đến lượt một oanh tạc cơ B-50 do động cơ bị trục trặc đã vứt một quả bom Mark 4 xuống sông St. Lawrence gần Riviere-du-Loup, cách Montreal (Canada) khoảng 482 km về hướng đông bắc. Quả bom nổ tung trong lúc va chạm, và dù không có lõi plutonium, vụ nổ cũng thổi bay gần 45 kg uranium chứa trong bom. Sau đó máy bay hạ cánh an toàn tại căn cứ không quân Mỹ ở Maine.
Đến năm 1956, xảy ra một sự cố còn nghiêm trọng hơn khi một chiếc B-47 đột nhiên mất tích “không sủi tăm” khi chở theo 2 quả bom nguyên tử từ căn cứ không quân MacDill, bang Florida, đến một căn cứ nước ngoài. Liên lạc bị cắt khi máy bay đang trong vùng trời Địa Trung Hải và mọi nỗ lực tìm kiếm trong hàng chục năm qua đều kết thúc trong vô vọng đến tận ngày nay. Cùng năm, lại là máy bay B-47 gặp sự cố với vụ một oanh tạc cơ đâm vào cơ sở chứa vũ khí hạt nhân ở căn cứ không quân Lakenheath tại Suffolk (Anh) trong lúc diễn tập. Lúc đó, cơ sở này chứa đến 3 quả bom Mark 6. Kết quả kiểm tra ban đầu cho thấy phép màu đã cứu nước Anh khi một quả bị nứt vỏ, lộ kíp nhưng lại không phát nổ.
Mỹ tiếp tục mất một quả Mark 15 nặng 3.400 kg trong vụ va chạm chiến đấu cơ ngày 5.2.1958. Trong lúc hạ cánh xuống căn cứ không quân Hunter tại bang Georgia, chiếc B-47 đụng phải một chiếc tiêm kích F-86. Tai nạn khiến chiếc B-47 buộc phải thả bom xuống vùng biển gần đảo Tybee. Rất may là không có vụ nổ nào và cũng không có thương vong, theo hãng tin UPI. Sau Anh và Canada, đến lượt Tây Ban Nha suýt “lãnh đủ” vì mũi tên gãy Mỹ và cũng do đụng máy bay. Theo AP, hồi tháng 1.1966, chiếc B-52 chở 4 quả bom nhiệt hạch đụng chiếc máy bay tiếp nhiên liệu KC-135 trên không và rơi gần Palomares, Tây Ban Nha, theo Bộ Quốc phòng Mỹ. Vụ việc khiến 7 phi công trên 2 máy bay thiệt mạng. Hai quả bom không có lõi plutonium phát nổ, thải ra một lượng uranium và giới chức phải di dời hơn 1.400 tấn đất ở Palomares. Mỹ nhanh chóng thu hồi được quả bom thứ ba nhưng phải huy động hơn 20 tàu chiến, máy bay và mất nhiều tháng mới vớt được quả thứ tư.
Có thể nói, vụ mũi tên gãy hy hữu nhất xảy ra vào tháng 12.1965. Theo Cơ quan Lưu trữ quốc gia Mỹ, máy bay tấn công A-4E Skyhawk mang theo bom hạt nhân B43 lăn xuống biển khi đang đậu trên tàu sân bay USS Ticonderoga tại vùng biển Thái Bình Dương. Hậu quả là phi công, máy bay lẫn vũ khí hủy diệt đều không bao giờ được tìm thấy’ (theo thanhnien,com.vn và Văn Khoa).
(2) Các entry có liên quan:
Bom hạt nhân:
Thi hoa hậu trên thiên đình:

22 nhận xét:

  1. Vì sao trái tim ta lại đầy vết sẹo? Vì sao nó lại là lắp ghép, không nguyên vẹn và không khớp với nhau?
    Vì nó đã từng vô số lần bị thương từ nhẹ cho tới cận cái chết. Vì nó đã từng bị những vết thương rỉ máu, bị xé nát tâm hồn, bị dày xéo tâm can, bị dày vò tâm trạng, bị đâm toét lồng ngực, bị đâm thọc từ phía sau, bị sầu thúi ruột, và có thể nó đã từng bị khuyết tật ‘bẩm sinh’...
    Vì nó đã từng bị người đời ruồng bỏ, bị hiểu lầm, bị sỉ nhục và phân biệt đối xử, bị dồn vào bước đường cùng, đã từng bị sa thải âm thầm hay lộ liễu, bị vô số những chà đạp vô lương, nó đã từng lên voi xuống chó hay đã từng là ‘đại tướng bị mất lon’...
    Vì nó đã từng bị thiếu tiền mà có thể bán ‘danh dự’ để tồn tại…
    Vì nó đã tặng người đời bao nhiêu tình yêu, bao nhiêu thông cảm, bao nhiêu xót thương, bao nhiêu hoài niệm, bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu lòng tin, thậm chí bao nhiêu là tuyệt vọng.
    Vì nó cũng là một cơ phận của con người, nên nó vẫn còn dục vọng và cần… tình yêu và tình dục, nhưng nó không chiếm hữu riêng cho nó một mối tình ích kỷ đơn sắc và đơn điệu…
    Vì thế và vì thế, nó chứa đầy vết sẹo.
    Nó đã bị ngã dập kinh hồn xuống 'vực thẳm', nhưng nó vẫn chưa chết, vẫn không chịu chết, vẫn đập mạnh mẽ, rồi nó lại đứng lên, nó không bao giờ từ bỏ niềm mê say, vì tình yêu của nó lớn hơn cái chết, và nhờ thế, vết thương của nó đã được liền sẹo!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lưu comt Hoa Tím:
      "Sáng nay đậu rồng tôi chăm sóc
      Bỗng bông hoa tím nở đầy cành
      Hái vào phòng mộng tôi ấp ủ
      Tím mừng, tím ngọt, tím bay hương".

      Xóa
  2. Thật là yêu dấu mến thương
    Thật là hạnh phúc ngát hương thật rồi
    Bên đây tôi cũng bồi hồi
    Mà răng tím quá nữa rồi lạ chưa…

    Hihi, Hoa tím rất vui LB ạ
    Đọc thơ và bài viết cứ ngơ ngẩn mãi…
    Có thể nào đây lại là một phát kiến vĩ đại để dâng hiến cho đời, để gửi đến người yêu ko nhỉ… hihi

    Chúc LB một chiều thật vui tràn đầy yêu thương hp nhé !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. HT làm LB cừ rồi nè,
      thực ra, mình viết blog, có mấy ai đọc,
      mà đọc để... làm gì,
      nên viết chơi chơi cho vui.
      Cám ơn HT nhiều nghen, tối ngọt ngào.

      Xóa
    2. sao LÁ BÀNG nói kg ai đọc,LÚA vẫn thường xiên qua đọc những bài viết của bạn mà,"cổ nhân đã dạy : biết thì thưa thốt.chẳng biết thì dựa cột mà nghe." lúa,kg có đc sự học hành đến nơi chốn,để bù vào sự hụt hẫng của kiến thức,luôn học hỏi bằng mọi hình thức ,đọc.nghe.nhìn...nhờ vậy cũng biết nhiều điều ,song kg có căn bản,thiếu logic,nên ít tham gia bình luận những gì ngoài khả năng hiểu biết của mình,chỉ xin làm khán giả học hỏi mà thôi..cảm ơn những bài viết của bạn giúp lúa mở rộng tầm nhìn..thân mến.

      Xóa
    3. Ui, Hai Lúa khiêm tốn quá...
      Rất nhiều điều mình học được từ hai lúa đóa...
      Chiều hôm qua, mình uống rượu cuốc lũi (miền Bắc, rất nặng) với 2 chàng hai lúa đóa...
      Cám ơn bạn, chúc chiều vui.

      Xóa
    4. ái chà chà...cuốc lủi thì nặng đô rùi...LÚA sinh sống ở ĐALAT,nhưng là dân gốc LONGAN,LB có nghe đế GÒ ĐEN chứ.kháp bằng nếp,nước trong veo,dìu dịu ngòn ngọt,rụ đi đến đâu thì biết ngay đến đó, và say bí tỉ tỉnh dậy vẫn thấy đầu nhẹ tênh...
      LB mời LÚA nhậu mà nhậu ở đâu, có lên đalạt thì alo nhé!

      Xóa
  3. Tối an lành và ngủ ngon anh nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn bạn TMC, mình mới đi...làm về, chúc tối an bình.

      Xóa
  4. Trích LC Smile blog:
    “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”
    Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
    Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.
    Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
    Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
    Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
    Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
    Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
    Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.
    Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa…
    http://smile-lc.blogspot.com/2013/09/giot-suong.html?showComment=1380114762343#c646593254121739568

    Trả lờiXóa
  5. Lưu comt CT:
    "Cuối thu không thấy chân tình
    Chiều mưa to lắm mắt lim dim buồn
    Tối nằm nghe nhạc 'lập đông'
    Khói buồn lơ lững, trong phòng vắng tênh".
    LB sang thăm em gái, tối ngọt ngào nghen.

    Trả lờiXóa
  6. Lưu comt hai lúa:
    "Hương em vần vũ vô thường
    Phù du anh dạo bên đường, mộng mơ
    Sa vào vị đắng chơi vơi
    Hai người một cõi quên trời quên trăng
    Lúa xinh trổ trái đầy cành
    Hai hương, một vị, ướt vành môi em".
    Chiều nay LB dạo ra rẫy hái 2 trái ổi ăn, nên làm bài này tặng Hai Lúa, chúc tối vui.

    Trả lờiXóa
  7. Lưu Thymianka Thảo Nguyên:
    Hay quá Thy à,
    Tối nằm
    trăng khuất sau mưa
    Bên ai vắng lặng
    còn thừa gối chăn
    Động lòng
    nhu nhú búp măng
    Lan vừa nở nụ,
    hương hằng bỗng
    ... thơm.

    Trả lờiXóa
  8. Trích blog Cỏ May:
    Bàng ở Miền Nam tuy không nhiều nhưng đến Thu nó vẫn theo đúng qui luật, thắp lên những lá vàng lá đỏ lên cây, dù cuộc đổi thay xem ra rất là đơn độc, rồi sau đó thì rơi rụng khắp sân, những chiếc lá chao nghiêng trong không gian như con thuyền chòng chành trong sóng dữ, rồi nhẹ nhàng đáp xuống gốc, lại trở về với đất nuôi cây.

    Trả lờiXóa
  9. BL có suy nghĩ về 2 mặt: thuận và nghịch rất giống Mác…

    Khi phát biểu về quy luật mâu thuẫn, Mác nói: Mọi sự vật, hiện tượng đều chứa đựng những mặt, những khuynh hướng đối lập tạo thành những mâu thuẫn trong bản thân nó, sự thống nhất và đấu tranh của các mặt đối lập là nguồn gốc của sự vận động và phát triển, làm cho cái cũ mất đi cái mới ra đời.

    Nhưng tại sao nó lại như thế?
    Và theo mình thì nó không phải là tuyệt đối và vĩnh viễn đâu, ko lẽ cứ mâu thuẫn mãi, mà dần dần nó sẽ đạt đến mức cân bằng hoặc hoàn hảo…

    BL nghĩ lại xem có phải thế không?

    Trả lờiXóa
  10. LB sẽ trả lời Tím bằng 1 entry nghen
    Cám ơn tím
    Chúc ngủ ngon
    và mơ gặp... hoàng tử.

    Trả lờiXóa
  11. Hihi,
    Mơ nhìu lắm đó…
    Và cô gái triết học mới, rạng rỡ xinh tươi mà ngàn say đắm này sẽ chờ đó nghe…
    Chúc Lá bàng rơi rơi một sáng rộn ràng muôn nữa hạnh phúc yêu thương !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. À,
      HT là nam,
      sao lấy nick là... hoa tím,
      dễ bị bé cái nhầm lắm đó!,
      tks, chúc chiều vui.

      Xóa
  12. Hihi...các entry của anh Lá Bàng đa dạng ziệt...!!!
    Em vác một quả bom nguyên tử sang đây mà không có chỗ để, đành mang về...!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trui, đừng, xin can,
      vác trái đu đủ xanh về làm nộm nè, hihi...
      Chiều vui nghen TTBN.

      Xóa
  13. Nha Gom La Bang VN 20:27 Ngày 25 tháng 9 năm 2013

    "Cuối thu không thấy chân tình
    Chiều mưa to lắm mắt lim dim buồn
    Tối nằm nghe nhạc 'lập đông'
    Khói buồn lơ lững, trong phòng vắng tênh".
    LB sang thăm em gái, tối ngọt ngào nghen.

    Trả lời

    Chân Tình 09:36 Ngày 26 tháng 9 năm 2013

    Cuối thu buồn nhớ chông chêng
    Nhìn mây lãng đãng cứ bồng bềnh trôi
    Thu qua đông sắp ghé rồi
    Vui lên anh nhé bồi hồi làm chi..
    -------------------------------------------------------

    Em sang thăm anh LB nè, hổng biết anh đã bị "bom nguyên tử oánh trúng" bào giờ chưa nè?! hihi chúc anh một tối vui vẻ và ngủ ngon nha

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có,
      trái bom nguyên tử này
      mặc áo thun đỏ,
      tay đang vuốt tóc,
      mặt trái soan, hihi...
      Cám ơn CT nghen, chúc chiều ấm áp.

      Xóa