Chính
hắn cũng có lúc nghĩ là vô tình hắn đã viết về thân phận con người,
nhưng rất rất nhiều người đã viết về điều đó, hắn đâu có điên gì mà lao
vào lĩnh vực này.
Chu choa, triết học là cái lưới thiên la địa võng, con cá gì cũng phải lọt lưới, không loại trừ con cá mái nào, hì, hì, ..
Hắn bắt đầu bằng một câu chuyện. Có lẽ, suốt đời người ta là một giấc mơ kỳ lạ mà không thể nào lý giải được, đêm qua, “hắn” đã mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Ngày
xưa - khi còn là học sinh cấp 3 – hắn đã bị Cậu của hắn chửi. Ông ta là
người rất nam tính, chỉ nóng giận chửi một lần rồi bỏ đi (đại khái ông
ấy chửi là hắn đã không nghe lời của ổng. Hắn cũng mắc những lỗi lầm của
tuổi trẻ mà! Ông ấy đã chết vài năm sau đó. Thỉnh thoảng, hắn có nghĩ
rằng lời chửi của ông ấy là lời nguyền rủa, mà có lẻ, một phần nào đó,
đã đeo đuổi số phận của hắn.
Trong
suốt cuộc đời hắn, một tảng đá vô hình đã đè nặng lên thể xác, tâm hồn
và lên cuộc sống và sự nghiệp của hắn. (Tảng đá hay bóng ma vô hình, ma
ám thì nhẹ! và dễ sợ, còn tảng đá thì làm bể đầu). Cái gì trên cuộc đời
này cũng làm hắn “còng lưng” và tự gánh chịu một cách đau khổ sâu sắc.
Hầu như không có ai thông cảm và an ủi hắn, thậm chí có một người bạn
thân của hắn nói rằng chỉ có ông trời mới cứu hắn khỏi sự ám ảnh đau khổ
đó. (Dữ dội hơn nữa, có một người bạn của hắn còn dùng từ là người đó
bị “bức tử” để than thân trách phận của mình).
Có
thể nói, cơ bản trong cuộc đời hắn, có một lĩnh vực mà hắn thành công -
đó là về các ý niệm mà hắn thường thể hiện trong một số câu chuyện mà
hắn kể. Rất rất ít ai biết sự thành công đó. Cũng có vài người là cảm
nhận được tâm tư của hắn, nhưng chỉ thoảng qua thôi. Có một điều động
viên hắn là không ít người (nông dân, bạn gái) đã lắng nghe hắn kể
chuyện (cười và thậm chí khóc!). Nhưng
để đạt được điều đó, hắn phải trãi nghiệm qua vô vàn những hố thẳm đau
khổ mà lẽ ra một con người không đáng có. Để tìm được một con đường
thoát khỏi “tảng đá vô hình” đó, hắn đã lang thang tìm tòi rất sâu sắc
hầu như khắp đại dương mênh mông của tư tưởng và triết lý. Hắn tự biết
hắn là một “thằng điên!” đối với cái xã hội bình thường này, nhưng không
có ai biết là hắn bị điên! Vì bản thân mỗi người đều có ẩn tàng nhiều
cái điên (tham vọng không phải là điên sao!).
Đúng
rồi chứ còn gì nữa, không có triết lý nào dẫn đến con đường phi đau
khổ, không có ý tưởng nào dẫn đến sự giải thoát. Tất cả mọi thứ, hình
như là một cái gì đó ảo ảnh, vẫn mãi mãi nằm trong bí mật của vũ trụ.
Tối
qua, hắn đã thấy mình ở trong nhà của Cậu hắn. Đó là một dãy nhà, trong
đó, hắn sống trong một căn nhà sau cùng – một căn nhà lợp hoàn toàn
bằng tranh (mái nhà và vách nhà bằng tranh). Hắn có một tính cách đồng
thời là cá tính, đó là cái gì hắn cũng đưa về hệ thống và cân đối –
không nhiều-không ít, không thừa-không thiếu, không cao-không thấp, ...
Căn nhà mà hắn ở có một vị trí không cân đối, đó là cái bàn thờ có chỗ
cao chỗ thấp. Vì thế, hắn đã dùng vật liệu (là nước) để đỗ thêm vào chỗ
thấp của cái bàn thờ. Chỗ thấp đó có đường dây điện. Khi đỗ nước vào cái
bàn thờ đó, hắn cảm thấy hình như căn nhà có dấu hiệu cháy (không có
khói và lửa). Nhưng bộ óc của hắn có ý niệm là căn nhà bị cháy. Đó là
“vô ảnh” mà bất cái gì gắn bó với hắn đều sẽ xui xẻo và bất hạnh.
Khi đó, hắn chạy ra ngoài và hỏi Ba của hắn là:
- Căn nhà hình như bị cháy phải không Ba?
Ba
của hắn đã chết từ khi hắn còn là sinh viên (năm nay hắn trên 50 tuổi).
Ngày xưa, Ba hắn cũng thường mắng hắn là cái đồ thế này thế nọ (ý nói
là ông ấy không vừa lòng). Nếu hắn không nhớ sai thì Ba hắn không hề
khen và động viên hắn, bất cứ khi nào hắn có một lỗi lầm nhỏ, ông đều
chửi mắng hắn thậm tệ. Nhưng khi căn nhà có dấu hiệu bị cháy thì Ba của
hắn lại xuất hiện. Và Cậu của hắn cũng đến và nói:
- Chắc là căn nhà bị cháy.
Nhưng
Ba và Cậu của hắn đều là những người đã chết! Bỗng nhiên ở trên trời,
có một đám mây đen xuất hiện. Nó bay đến khu vực mà mọi người đang đứng.
Rồi một cơn mưa ập đến. Nước mưa đã tuôn mạnh mẽ lên căn nhà đó. Dưới
làn nước mưa bao phủ căn nhà, hắn “thấy” bên trong căn nhà có lửa bốc
lên dữ dội. Bộ óc cuả hắn thường sản sinh ra ảo ảnh về sự bất hạnh, đa
số là hoang tưởng. Và giấc mơ chính là ảo giác! Hắn đã nhận thức được
rằng ông trời đã đến cứu hắn bằng cách cứu chính căn nhà đó: lửa đã được
dập tắt! Cậu hắn nói:
- Ông trời đã giúp mầy và mầy đã thoát được sự ràng buộc nặng nề xưa nay.
Hình
như ông ấy đã bỏ lời nguyền rủa, kể cả Ba hắn đứng gần đó! Trên trời có
rất nhiều đám mây đen, nhưng hôm nay chúng đã đến để giải thoát cho hắn
và là bạn của hắn. Chúng không phải tượng trưng cho sự đen đủi đè nặng
lên bộ óc mà hắn phải gánh chịu trong quá khứ.
Sau
đó, hắn đã đến dự một lớp học của con trai hắn (là sinh viên). Khi ông
thầy giảng bài, hắn đã quay lưng lại, không quan tâm đến bài giảng của
thầy, trong khi đó các dòng chảy ý niệm liên tục luân chuyển trong đầu
óc hắn. Hắn có cảm giác là ông thầy cũng chú ý là tại sao hắn lại không
quan tâm đến bài giảng của ông ấy, nhưng ông ấy không chấp vì hắn đang
phát triển (những) ý niệm từ các lời giảng đột xuất của ông ấy mà! Khi
hắn quay lại, cặp mắt hắn đã nhíu lại nhìn ông ấy và nhấp nháy - hắn
đang tự học bằng các ý niệm. Nhưng hắn cảm thấy ông ta nhìn hắn bằng một
đôi mắt thể hiện sự tôn trọng. Hắn đã phóng ra một câu khẳng định ngắn
(quên mất rồi) và ông thầy cũng hỏi lại bằng chính câu đó. Và hắn cảm
thấy gánh nặng giảm bớt trong người của hắn.
Tiết
tiếp theo là cô giáo lên giảng bài. Cô ấy có dáng dấp của một Thạc sĩ
tốt nghiệp bên Mỹ. Hắn thấy cô ấy cũng được, không đẹp lắm. Rồi hắn thấy
cô ấy nhìn hắn chăm chú. Chắc cô nghĩ rằng hắn đã hiểu bài và có vẻ
ngưỡng mộ hắn. Cuối giờ, cô ấy đi ngang qua trước mặt hắn, nhìn hắn, hàm
ý rằng tại sao hắn đã không chú ý vào bài giảng của cô ấy. Hắn đã trả
lời một câu khẳng định ngắn - ý muốn nói rằng hắn không phải là sinh
viên, mà là anh của một sinh viên nào đó. Cô ấy đã hỏi lại là “Anh của
sinh viên?”. Rồi cô ấy ra ngoài. Hắn bỗng thấy hạnh phúc và thấy cô ấy
là một người đẹp và có duyên.
Trên
đường về nhà một mình, hắn muốn gặp cô giáo để nói vài lời tâm sự (hắn
thích phụ nữ đẹp và có tài!). Nhưng hắn đã không gặp cô ấy. Trên đường
có nhiều nữ sinh viên (chỉ có nữ mà thôi). Có một số cô đã nhìn hắn
cười. Ủa, hắn cũng là sinh viên. Hắn đã cười rạng rỡ với họ, và hắn thấy
mọi cái chung quanh hắn đều chào đón hắn - hắn đang hạnh phúc!
Hắn
tiếp tục đi về nhà và nghĩ rằng ông trời đã tha cho hắn và cứu giúp
hắn. Có lẻ đây là bước ngoặc mà hắn sẽ không còn đau khổ nữa. Có phải
đám mây kia chỉ đến để tạo cơn mưa để cứu lập tức căn nhà đang cháy – là
ông trời đã cho hắn thoát khỏi số phận đen đủi và nặng nề.
…Khi hắn đang suy nghĩ, bỗng có tiếng khóc rưng rức của một phụ nữ từ đâu đó, một tảng đá đã đập mạnh vào đầu hắn. Hắn quay trở về thực tại. Số phận đen đủi không ngừng đeo đuổi hắn!
Ngày 31/1/20111