Thứ Ba, 25 tháng 11, 2014

618. Bạn 'Nặc danh' chúc mừng SN NGLB

 
Hình chúc mừng SN của bạn Phuong Nga, Facebook

Mình quên mất ngày SN của mình, chiều nay thằng cu hỏi 'Ba có quà gì cho ngày SN của ba chưa?', mình mới sực nhớ lại và trả lời 'Có cơm gà rồi', rồi 'Sư tử' hỏi 'Ba sẽ có chè, chè gì?, mình nói 'Chè đậu đen', thế mà bây giờ vẫn... chưa ăn, vì trả lời chúc mừng SN quíu cả tay (cười).

...Mình không có thời giờ để 'vô tình' viết bài SN cho mình, may thay, một bạn 'nặc danh' đã nhắc lại khá nhiều, nay, xin đăng lời bình của bạn ấy như là bài viết giùm nhân ngày SN của mình vậy.

Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

617. Thượng đế vẫn còn... sống!

LTS: Rất khó để đặt tên cho bài viết này, nên tôi tạm đặt tên như vậy (tôi nghịch lắm). Ngoài ra, trong bài viết, tôi dùng từ phật/chúa/thượng đế (không viết hoa, vì chúng chỉ là các khái niệm chung), và quan điểm của bài viết có vẻ duy tâm, nhưng nó lại rất... duy vật, và rồi, duy tâm hay duy vật không quan trọng.

Sóng biển vào ra chốn phù vân
Mấy mươi năm, tranh đấu nhọc nhằn
Dòng sông, ta đứng nhìn bọt sóng
Nó giống đời ta, có phải chăng!
*
Tôi là gió hay tôi là mây
Tôi chính là bọt sóng đây này
Hôm nay tôi ngắm dòng sông rộng
Mai mốt sông còn, tôi ở đâu?

Dạo này, tôi hay ngắm dòng sông, và còn ngắm từng sự vật như: những cảnh đời, những người qua lại, các loại cây lớn nhỏ, hoa lục bình, hoa lan, con mèo, con chó, con cá, con kiến, thậm chí là hạt bụi…, và tôi thấy là CHUNG QUANH TA CÓ MỘT CÁI GÌ ĐÓ RẤT LÀ BÍ ẨN.
Tôi không có tham vọng thành Phật, bởi vì tôi không thể thoát khỏi thất tình lục dục, tôi cũng không có thể như Chúa, bởi vì tôi không thể có đủ đức hy sinh và tâm hồn bác ái, và tôi cũng không thể ngồi bên… thượng đế bởi vì ngài không trực tiếp cho tôi biết bất cứ cái gì về ngài cả, mặc dù chắc chắn là ngài có thật, nên tôi chỉ cố tìm ra cái bí ẩn của cuộc sống.

Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014

616. Xin trả thế nhân này cho thế nhân

Sáng nay tôi thức dậy, nhìn vào tấm kính, bỗng tôi thấy một đôi mắt buồn, người có đôi mắt đó là ai, vâng, chính là tôi... 

Tôi đã gặp rất nhiều chuyện, vô số chuyện, mà tôi không quy kết cái nào là… nhất.

Tôi đã viết được vài trăm entry, trong đó có một số entry bị giấu, tôi sẽ bung ra tất cả, bởi vì tôi không có gì để mất, và bởi vì tôi đã… thay đổi.

Và nếu được đăng một bài thơ, tôi sẽ đăng bài này:

Gom nắng sáng nay, trời không nắng!

Gió lành lạnh thổi, muốn đi đâu
Thôi để chiều nay trời ấm lại
Ta phố vòng quanh, em biết sao!
*
Tôi đếm tình em trong tiếng xưa

Còn thoáng trong tôi những bóng kiều
Đường cong, cầu dốc tôi còn nhớ
Bỗng thấy chiều nay trong cô liêu
*
Dáng cong ai đó thiên thần gợi

Màu tím thiên thai trộn ráng trời
Thi nhân ngơ ngẩn hồn chao đảo
Chim tuốt trời mây, ai ngẩn ngơ!
*
Tháng tư chưa đến, mơ em đến

Em nói rằng 'anh, quả đất tròn'
Bờ Tây xa lắc anh còn ngóng
Bờ Đông gió lộng, tim bỗng đau

Tôi chợt hiểu, tôi đã không phải là tôi, mà là những cái mà tôi đã thổ lộ trong những dòng thơ trên.

Thú thật, tôi đã không biết làm thơ (nhưng nay có... biết chút chút), mà tôi thường làm chùm 4 câu, ở trên là 16 câu, có nghĩa là tôi đã tặng cho 4 người, đã lâu rồi, tôi không nhớ...

Tôi nhớ một nàng mà tôi chưa từng gặp và chưa từng biết mặt, với 4 câu mà tôi đã tặng nàng, mà một người bạn của tôi rất thích:

‘Vắng em thu tàn lối bơ vơ'

Rừng thu xao xác bóng ai chờ
Cây thu hoang dại dài vươn cổ
Lá thu hờ hững rơi trong mơ

Tôi đã gặp một bà con, mấy năm liền, để hy vọng có một việc làm chút chút cuối đời. Và nhiều lần, hình như anh ấy rất nhiệt tình giúp đỡ (!), nhưng cứ vặn vẹo ‘why’ thế này rồi ‘why’ thế khác…, cuối cùng thì kết quả là một con số ‘0’.

Tôi đã gặp một ‘nhà dân chủ’, nhưng ông ta luôn đỏi hỏi phải làm ngay cái của ông ta muốn, tôi có cảm nhận là chỉ có cái gì của ông ta làm, làm giống như ông ta, hay làm theo ý của ông ta mới là đúng!;

...Vì thế các ý tưởng khác không có đất sống, và đã có nhiều lần tôi bị stress, nên tôi rất... thất vọng: có lúc dân chủ, nhưng cũng coi chừng 'ngụy-dân-chủ', hên xui, mà có không ít lần tôi đã nói: 'có khả năng dân chủ là mẹ của độc tài'!

Và tôi đã từng lẩm bẩm: Hãy tha thứ!

Tôi còn nghĩ là máu thì phải chảy, đàn ông thì phải sinh hoạt với đàn bà (hay ngược lại), đó là ‘bản chất’ của tạo hóa, mà người đó có thể là phật, là đấng giác ngộ - mà làm ngược lại chưa chắc đã là đúng - với tư cách là một con người bình thường.

Xưa nay tôi xem phim, đủ loại phim, phim tình ái cũng có, tôi mới thấy sao ‘thượng đế’ cấu trúc sự vật hoàn mỹ như vậy!, tôi không thể làm được, mà nếu có làm thì thành… quái thai, nên tôi… phục tùng ngài, vô điều kiện, tôi nghĩ rằng, trong trường hợp này, chắc chắn là tôi đã… đúng.

Vâng, ngài đã cho tôi những giá trị hoàn hảo và tuyệt mỹ, nên nếu tôi muốn quá… sức của ngài thì ngài sẽ bỏ… trốn, với ý nghĩa là ngài không thể cấp cho tôi sự không hoàn hảo hay không tuyệt mỹ được.

Vẫn miên man trên những nẻo đường đầy tính người, tôi vẫn bị thu hút mãnh liệt bởi những bóng hồng, mặc dù biết nó là hư ảo, mặc dù đã từng biết rất nhiều lần là nó chả có gì.

Có dịp đi chơi dọc theo bờ sông, tôi thấy một con cá sắp chết và mãi theo nó khi thấy bị bị dòng nước tha hồ cuốn đi, rồi đi ngược lại, tôi thấy một con cá chết, rồi nhiều con cá chết nổi lềnh bềnh trên mặt nước, tôi bỗng nhớ lời nhạc của ai đó: 'Con cá trôi nằm chết bên bờ hồ'.

Tôi ngắm nhìn dòng sông, nó quyện hòa đủ thứ - của chính dòng sông, của con người vứt vào đó, và ẩn tàng cả thượng đế, rồi tôi nhìn cái đống hỗn độn đó, tôi thấy một 'hạt bụi', tôi biết là nó vô cùng bé, trôi nổi, và sẽ biến mất nhanh chóng, nó chính là 'tôi', là mọi người.

Tôi chợt nghĩ, sách Kim Dung là một bộ… kinh thánh, mà, kẻ thích thì chưa chắc, nhưng kẻ không thích thì dứt khoát không thể nào là đấng giác ngộ, một dân tộc mà đưa tinh thần Kim Dung ra ‘ngoài vòng pháp luật’ thì không thể nào có hòa bình.

Tôi chợt nghĩ kẻ hay khoe là ‘tôi biết về phật, thiền, chúa, thượng đế’ thì đó là những kẻ không biết gì về các ngài, hay nói một cách khác, đó là những… con quỷ sa-tăng, bởi vì các ngài không hề nằm trong sách hay trong… mồm của con người.

Tôi chợt ngộ ra, ta mới là kẻ sinh ra mọi thứ, kể cả… thần thánh, bởi vì chúng  phản ánh vào ta và bởi ta, hư ảo, mà nếu ta chết đi, chúng sẽ không còn nữa, quy cho cùng, không phải là lỗ đen, mà chính ta mới là kẻ sinh ra... vũ trụ!

Tôi nhớ lại, đã có lần tôi là một thầy giáo 'quèn', rồi tôi lên làm ở cấp tỉnh, cấp trung ương..., mà lương tôi đã có lần tăng lên nhiều lần, rồi tôi trở về vườn làm... phó thường dân.

Tại sao người ta đưa tôi lên nhỉ, à, vì người ta có mưu đồ cá nhân, một cách tự nhiên... Tóm lại, chính trị là gì nhỉ, là mưu đồ cá nhân, là mưu đồ của nhóm.

Và làm chính trị cũng là một thuộc tính của con người, ai cũng muốn 'tôi' hơn người khác, trên tất cả các đấu trường, chả lẽ bạn không muốn mình hơn người khác, đó là lẽ tự nhiên thôi, nên dường như tất cả đều là vô tội!


Chiều hôm qua, tôi có suy nghĩ về con kiến và con người. Con người thấy cái ly vì họ đang uống cà phê (chẳng hạn), nhưng con kiến đang ngửi thấy mùi đường mà kéo tới chứ không biết cái ly là cái gì. Vậy theo nghĩa triết học, hay nhìn bằng 'tâm nhãn', thì không có cái gì là hiện hữu, vì nó được sinh ra từ cảm giác của từng chủ thể.

Tôi đã đọc được câu: 'Khoảng không là bản chất của vũ trụ/Trống rỗng là bản chất của không gian/Thinh lặng là bản chất của thời gian/Và khi có tâm không, ta về với tự tính của mình'.

Vậy tôi là cái gì? Tôi là con người hay là con kiến? Tôi thường nhận tôi là con kiến, bởi vì tôi thường nghĩ, tôi không là cái gì cả, và bởi vì thế gian này thực chất không có cái gì cả.

Tôi không quan tâm đến... cuộc đời này nữa, tôi đã quyết định như vậy rồi, và tôi không thể phản bội tôi.

(HẾT)

Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014

614. Theo ai? (Tính xấu của người Việt - phần 2)

 Vạt nắng hoàng hôn
Rơi trên những phiến đá mòn
Một đoá hoa sứ trắng
Ta cứ ngỡ là đóa bằng lăng tím
Nhưng có thể
Đó là một đóa hoa - vô danh
Còn bí ẩn
Mà ta chưa hỏi tên, hay đã... quên tên rồi
Đóa hoa nào là... em!
Hay hồn ta, đang... ngủ vùi trong phiến đá
Mơ màng...
Trong phần 1 - viết rồi những chưa hết chuyện!, tôi đã nói là: 'Dân Việt này không theo ai cả!'Và trong bài này, tôi có bổ sung thêm một số ý, nhưng trọng tâm vẫn là tư vấn cho ai đó là ta nên ‘theo ai?’, hihi…

‘Người khôn luôn nghi ngờ’

Tôi đã nói rằng tôi có đọc sơ qua một số tư liệu từ Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Đặng Lê Nguyên Vũ, Trần Ngọc Thêm, (Thư của) ‘Cô gái Nhật’, nhưng tôi mới xem thêm của Trần Đĩnh, Nguyễn Trung, Trần Hùng John, Saumietvuon, thậm chí là từ Socrate, Charles Bukowski… Tôi xin bổ sung để bạn đọc tham khảo:

Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

613. Tính xấu của người Việt (phần 1)

Bái Đính chiều nay sương tới trời
Lữ khách u buồn, núi chơi vơi
Hãy cho ta với tâm hồn thoáng
Lỡ chốn trần gian, nặng thói đời


PHẦN 1
Thư gửi anh bạn già


Trong các bài trước, tôi đã viết tiêu đề này kèm theo chữ ‘hihi’… và nói là ‘để làm lành!’, nhưng tại sao tôi phải viết vậy, viết là viết. Tôi không nhất thiết phải nói là trong quá khứ người ta không dám viết về tính xấu của người Việt, mà ngay trong tuần này, tôi thấy... 99% số người trong bàn nhậu đều chém gió ôm sồm là người Việt xấu chỗ này, xấu chỗ kia (trừ mình!), nhưng chả có ai (dám) viết ra; và 99% trong số các entry cũng không đề cập đến việc này (trừ blog saumietvuon... mà tôi sẽ tham khảo dưới đây), có lẽ vì họ không quan tâm, ngại bị ném đá, nhưng nếu có thì họ cũng chỉ nói… sơ sơ thôi!
Tóm lại, bài này tôi sẽ nói, bằng cách ghi nhận một số ý từ bài 'Rửa sạch quá khứ' (NGLB), 'Tự trào dân tộc' (saumietvuon), 'Việt Nam - Nhà giàu và những đứa con chưa ngoan' (Thanh Niên online), và từ khẩu hiệu dân quyền: 'khai dân khí, chấn dân trí, hậu dân sinh' (Phan Chu Trinh), trong đó, tôi sẽ đưa ra các ví dụ điển hình và ấn tượng nhất (đối với tôi), đặc biệt là khái niệm 'dân khí' và 'hào khí Đông A'...

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

612. Chùm thơ ‘Ta đâu còn nữa’

Ta đâu còn nữa
Ngày lại ngày
Từng bước, từng bước
Ta đi trên những phiến đá xưa
Như con đường dẫn đến thiên đường… hư ảo
Người lảo đảo, nặng nề
Với những bộn bề trần thế
Mắt mênh mông sầu não
Nắng phả trên đầu, nắng phả trên chân
Hai cây thông nhỏ
Nghiêng mình như những con rồng… giao nhau
Bỗng một cánh bướm vàng bay… thấp thoáng
Có lúc ta cảm thấy
Như loài chim thiên di
Bay mòn mỏi cả đời
Đậu bên dòng sông phẳng lặng
Ngắm những đám lục bình lờ lững trôi
Ôi, hình như
Ta sắp ra đi rồi
Đâu còn nữa... em ơi!

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

611. Rửa sạch quá khứ...

 Chiều nay sắp có mưa rơi
Nắng vàng gặm cỏ, mây mờ nấp cây
Chiều lưu chút nắng say say
Lá im im ngủ, cá là là bơi

'Rửa sạch quá khứ’ là cụm từ xuất phát từ miệng của một phụ nữ ở một bộ lạc ở Nam Phi. Để các bạn đọc tiện theo dõi, tôi tạm giới thiệu các nội dung mà mình sẽ viết như sau:
-Cụm từ ‘rửa sạch quá khứ’ có nghĩa là gì?
-Bối cảnh của cụm từ này
-‘Tri tân, ôn cố’, tại sao không ‘ôn cố, tri tân’?
-Tính… xấu của người Việt
-Sự phát triển của nước ta: chuyện sâu và bướm
-Không có hy vọng!