Không phải
“người phương Tây” cái gì cũng là tốt, không ai bảo như vậy, ở đâu cũng có kẻ
tốt người xấu. Nhưng bạn có để ý không, thường người phương Tây ít khi
thể hiện cái tôi như tự tôn hay sĩ diện, vì họ có ý thức duy lý. Họ
đã có một nền giáo dục từ bé - một nền giáo dục nhiều đời rồi - là họ không có
thì giờ nói xấu người này người khác, nói xấu lãnh tụ hay các chính trị
gia, không có thời gian để sáng tác ra các chuyện tiếu lâm chính trị, để
ngồi nói phét hay moi móc chuyện người khác, không có thời gian để so sánh
bình luận phê phán tôn giáo này với tôn giáo khác, ... Và nói chung, họ
chỉ biết là làm thể nào để công việc được tốt hơn và “enjoy the life” (hưởng
thụ cuộc sống).
Khi còn trẻ,
hắn được nghe giảng là ý thức duy lý này có nguồn gốc từ Aristotle và
'Luận lý học' mà là nền móng để dẫn đến một nền khoa học văn minh hiện đại
ngày nay! Ví dụ, bạn hãy cầm cái điện thoại di động hay ngắm cái ti vi trước
mặt bạn, bạn sẽ thấy hệ quả sản sinh từ tinh thần duy lý (người Nhật Bản, sau
đó mới đây là Trung Quốc, đã dần dần có ý thức duy lý tốt (bạn hãy thử kiểm tra
qua phim “Lý Tiểu Long truyền kỳ”). Không có tinh thần duy lý này, chắc
cái “việc con trâu đi trước cái cày đi sau” vẫn không ngừng tiếp diễn.
Trước đây, có
một nhà báo nói dân tộc Việt Nam là “thái âm”, hình như ở báo Tuổi trẻ (hắn đã
đọc, nhưng không nhớ rõ thời gian của tờ báo). Trong bài này hắn không bàn
về 'thái âm' mà bàn về ý thức duy ngã và duy lý.
Xưa kia,
thường, nếu có cuộc chiến tranh lâu dài, thảm khốc và đến bước đường cùng, vì
hết đường để thể hiện ý thức “duy ngã” của mình, khi đó thì người VN lại
xuất hiện một ý thức hết sức duy lý: đó là cùng đoàn kết lại chống kẻ thù
chung là giặc ngoại xâm. Nhưng khi hết chiến tranh, cái cố tật
duy ngã lại sống dậy, không ít người, vô tình hay cố ý, tìm cách để
thể hiện cái tôi là số một dưới nhiều hình thức như tham gia nói
sâu vào chuyện riêng của người khác, nói xấu lẫn nhau, chia bè
chia phái, tự hại lẫn nhau, thậm chí là nội chiến… Từ đó, người Trung
Quốc hay người Pháp mới có câu “dĩ Việt chế Việt".
Trong phần
comment cho bài này, có một người nông dân bình thường, đã chỉ ra duy lý hay
duy ngã gì đó là khó hiểu lắm, tốt hơn là “vị lý duy lý, vị ngã duy
ngã, chẳng nhiều thì ít, cần phải duy tu" (đùa vui lắm, nhưng không
phải là không thú vị).
Thường, người
có học vấn cao, chức vụ lớn, thành công và nhiều kinh nghiệm trong chuyên
môn/trường đời, vì bị bao phủ bởi cái hào quang “tự tôn” hay “ảo tuệ” từ sách
vở, nên không phải lúc nào người ấy cũng đưa ra nhận định chính xác, mà đã
không có nhận định chính xác thì quyết định cà hành động cũng sẽ không chính
xác.
Theo
hắn, biết thêm về duy lý hay duy ngã thì cũng giúp cho ta
hiểu tốt hơn về các hiện tượng trong xã hội, đặc biệt là có dịp cảnh tỉnh
bản thân mình và học hỏi những điều hay lẽ phải từ người khác, và cuối
cùng, nếu vì thế mà được “duy vui” thì may mắn lắn rồi.
(Ngày 7/3/2011)
Dù duy ngã hay duy lý thì cũng đều xuất phát từ môi trường sống của chính chúng ta thôi! ... hihi ...
Trả lờiXóa----------
Bài viết của LB mang tính thực tiễn lắm, thú vị vô cùng... Cám ơn LB nhé!
Uh, LB trống thời gian viết cho vui thôi, vì 6g dậy rồi, mà 8g mới làm việc, cám ơn Ngọc Anh nghen, chiều ngọt ngào.
XóaZiết zui mờ hay zị hì ziết nhìu nhìu nhoa! :)
XóaUH, ziết cho zui mờ, ngày mới zui nhoa, hì...
Xóa